Cuộc dâu bể thương đau tiếp bước,
Đời vô thường sau trước cũng là không!
Là oan khiên duyên nợ mối tơ hồng..
Một đồng cảm luyến trao trong kiếp kiếp.
Ngày tan hợp ta còn nhau mấy dịp,
Hội tâm giao gặp măt dẫu bao lần.
Dành chân tình nồng ấm chẳng cân phân..
Cho bạn, cho tôi thanh tân như ngày mới,
Những kỷ niệm như cánh buồm chấp chới.
Kẻ đứng nhìn thuyền dong gió xa khơi..
Khôn nguôi ơi! sao ai nỡ tách rời....
Ngoan là hiểu: đời không ai thường trụ.....