KHÚC NGOẶC
Gia Đình Anh đang ở cái xứ vùng quê nghèo khổ, hàng ngày vào sáng sớm Anh phải đạp 16 km về Thành Thị trải bên lề đường những món đồ cũ như kềm, búa vài ba phụ tùng cũ của xe đạp mua lại rồi bán, mua bán đồ chợ trời mãi đến chiều lại về nhà trên chiếc xe đạp cọc cạch, tháng mưa thì cày cuốc xong hết đất mới đi bán chợ trời, cứ thế. Cái xứ vùng quê nghèo quá ăn phải trộn thêm khoai củ, nước uống phải chở bằng xe đạp mà tháng nóng phải canh 1 hay 2 giờ sáng mới có mà múc chở về uống, nhà ở thì bằng lá, chắp vá tứ tung, mưa dột là chuyện phải có, mưa lớn gần như Vợ Chồng phải thức nhường chỗ cho 3 Con ngủ, đã vậy mà Anh Em ở gần nhau lại sứt mẻ cũng do đời sống kinh tế thấp kém quá. Biết bao lần Anh tự đạp xe đi tìm “miền đất hứa” để chuyển đi mà sống chứ kiểu này không thể.
Ngày đó, là ngày thay đổi cuộc đời Gia Đình Anh sau bao ngày suy nghĩ, phải bỏ xứ đi dù Con 3 đứa chưa đứa nào biết chữ, thời đó đi có nghĩa là chạy trốn nên ngày chạy trốn hôm ấy cả một đời người Anh không thể quên được.
2 giờ sáng, Anh lục đục thức dậy dắc người Vợ bồng đứa Con nhỏ cùng 2 cái giỏ kéo đi trước, hơn 2 km đến một cây to trốn vào đó rồi về nhà đánh thức 2 đứa Con cùng một ít đồ gọn gàng đưa nhau đến cái cây lớn tập trung đó, tất cả 5 người cùng cái tài sản giá trị lớn nhất là chiếc xe đạp chợ trời chứ không gì là quý. May mắn đón được một xe tải nên 5 người cùng chiếc xe đạp thóat đi.
Anh đến một vùng nửa quê nửa thành nơi người Chị Vợ ở, xin tá túc để kiếm sống. Cuộc sống bắt đầu tìm cái sống cho 5 thành viên Gia đình. Đi một ngày tìm việc làm, rồi ngày mai Anh ra góc tư đường quốc lộ 1 sửa xe đạp, người Vợ lấy Trà Xanh tươi của người Chị Vợ buôn về, ra bên lề đầu Chợ ngồi bán lẻ, lời ăn vốn trả, tối về Anh dạy Con học mà các Con 2 đứa lớn đã hơn mấy năm tuổi mà chưa đến trường. Công việc gia đình Anh cứ thế sửa xe đạp và bán trà xanh tươi tạm sống qua ngày nhưng cũng thong thả hơn ở Quê. Anh sống rất hài hòa chào hỏi mọi người và cũng là một trong những người nghèo nơi đây nên cũng không ai đánh động đến.
Ngày ấy, có 2 người đàn ông nước ngoài tuổi trung niên đến cần việc gì đó mà ở đây không ai biết tiếng nước ngoài, thấy vậy Anh nói rồi đi với 2 người nước ngoài 2 ngày, từ đó xóm làng biết đến Anh, nên tối mỗi đêm Con cái gần đó gởi Anh dạy Anh Văn rồi có người giúp hồ sơ giấy tờ cho 3 Con Anh đi học, Anh vui mừng do 3 đứa Con được đi học, Anh cố gắng lam lũ kiếm tiền để 3 Con đi học nên luôn ở ngoài đường sửa xe đạp, chỉ về nhà ăn cơm trưa và chiều tối về nghỉ, cứ thế. Song song học Văn Hóa, Anh cùng 3 đứa Con học Võ Thuật tại Trung Tâm để tạo cho Con tự tin. Có lần trên báo Tuổi Trẻ đăng tin về 4 Cha Con Anh đã thi đậu lên đai đen nhất đẳng cùng chụp chung tấm ảnh trên báo. Anh dạy dỗ giáo dục Con thật nhẹ nhàng chưa một lần đánh Con và đời sống Gia Đình rất đạm bạc không một nhu cầu gì kể cả ăn uống, còn niềm vui các Con là học cùng nhau.
Thấm thoát Con Cái Anh trưởng thành đứa Con Trai lớn tốt nghiệp Đại Học đi làm vài năm được sang Úc học Thạc sĩ về làm Giảng Viên Trường Đại Học. Con Gái Anh tốt nghiệp Đại Học Cử Nhân Anh Văn nên về dạy tại Trường Phổ Thông Cấp 3, còn Con Trai Út tốt nghiệp Trường Đại Học Ngân Hàng giờ đang là Phó Giám Đốc một Ngân Hàng ở Tỉnh. Các Con Anh đã có Vợ Chồng đâu vào đó.
Tôi gặp lại Gia Đình Anh vẫn sống đạm bạc, vẫn chào hỏi như ngày nào Anh mới đến và cũng vẫn dạy tiếng Anh cho đám nhỏ khác mà không hề lấy một lệ phí nào giống như những ngày đầu Anh mới đến.
Sự thành công của Anh là sự thành công 3 đứa Con nếu Anh không bứt phá chạy trốn cái nơi mà ăn cơm phải độn khoai củ và nước uống phải chờ chực mới có, thì các Con Anh ngày nay không biết ra sao. Biết ra sao, ngày sau?
Phan Thiết, Ngày 30.9.2012
NGUYENTIENDAO
@ Thiên tài có thể đặt nền móng nhưng hoàn tất công việc phải là lòng kiên nhẫn
H . Heine