Người xưa có
câu: “Vua xứ Thanh, thần xứ Nghệ”, vùng Ái Châu, tức Thanh Hóa được xem là nơi
phát tích của hầu hết các dòng họ vua, chúa Việt ngày xưa.
Đất Thanh
Hóa đã trải qua các đời có nhiều tên gọi khác nhau. Tên gọi Ái Châu quen thuộc
được biết đến vào thời Lương Vũ Đế nhà Lương. Đến thời nhà Lý được đổi làm phủ
Thanh Hóa, tên gọi Thanh Hóa từ đó mà được biết đến.
Suốt hành
trình dọc sông Mã, nơi vang vọng những câu thơ Tây Tiến nổi tiếng của nhà thơ
Quang Dũng, mỗi quãng đường đi đều thấp thoáng bóng dáng đền đài miếu mạo, lại
như nghe thấy tiếng quân reo ngựa hí âm vang vùng đất nổi tiếng với danh xưng
“địa linh, nhân kiệt” này.
Vĩnh Lộc vốn
là một huyện trung du của tỉnh Thanh Hóa, nơi có đủ núi cao, đất bằng và biển rộng.
Từ Hà Nội,
đi qua 120km quốc lộ 1A, chúng tôi đến huyện Hà Trung rồi rẽ vào quốc lộ 217,
đi thêm khoảng 40 km thì bắt đầu vào Vĩnh Lộc, quê hương của Lê Phụ Trần (Lê Tần)
– người có công lớn trong công cuộc kháng Nguyên lần thứ nhất, của danh tướng
Trần Khát Chân… nhưng nổi danh nhất vẫn là Thành nhà Hồ và phủ chúa Trịnh.
Trên đường tới
Thành nhà Hồ thì đi qua phủ Trịnh, nơi ghi dấu ấn sâu đậm và cũng là đặt bài vị
thờ phụng 18 đời Chúa Trịnh.
Lâu đài cung
điện nguy nga xưa kia giờ chỉ còn lại một di tích khiêm tốn. Người xưa kể lại,
nơi này trước đó chỉ là gian bếp, gia nhân trong phủ đã cố gắng giữ lại sau khi
quân Tây Sơn tiến ra Bắc, gần như san phẳng mọi thứ thuộc về nhà Chúa.
Nếu đường đến
phủ Trịnh nhỏ nhắn, giản dị, thu mình trong khu dân cư bình thản, lặng lẽ thì
sau khi đi qua thị trấn Vĩnh Lộc, Thành nhà Hồ - Di sản Văn hóa Thế giới được
UNESCO công nhận năm 2011 - kinh đô của nước Đại Ngu (quốc hiệu nước ta
thời nhà Hồ) hiện ra thênh thang, hoành tráng với tòa thành sừng sững được xây
dựng từ cuối thế kỷ 14 vẫn “trơ gan cùng tuế nguyệt”, ánh lên vẻ kiêu hùng, vững
chãi và lộng lẫy.
Tương truyền,
tòa thành được xây dựng trong một thời gian rất ngắn, chỉ vẻn vẹn 3 tháng,
nhưng quy mô, kết cấu, kiến trúc và tầm vóc khiến người của 6, 7 thế kỷ sau vẫn
phải trầm trồ, thán phục.
Việc xây dựng
thành Tây Giai (một tên gọi khác của Thành nhà Hồ) này đều đảm bảo phong thủy:
lưng dựa núi Đốn Sơn, mặt nhìn ra sông Mã.
Các di tích
khảo cổ trong khu trưng bày tuy chưa đủ nhiều, đủ lớn để trở thành một bảo
tàng, nhưng cũng nói lên tầm vóc và trí tuệ mà triều đại nhà Hồ tuy ngắn ngủi
nhưng đã huy động được, từ điêu khắc, gốm sứ, đặc biệt là loại súng bắn đá với
những viên đạn đá vẫn còn gần như nguyên vẹn.
Thành nhà Hồ
mãi là dấu ấn văn hóa nổi bật của một triều đại tồn tại tuy không dài, nhưng
luôn được sử sách ghi nhận, đánh giá cao.
Lê Hồng Lam
Nguon: https://vtc.vn