Gió mang cái lạnh buốt lòng
Buồn ra đứng ngóng cỏ đồng quạnh hiu
Co ro tuyết phủ trắng đầy
Ai xuân bên nớ xuân ni vẫn đông
Bể dâu một cuộc thăng trầm
Nghe xuân lòng lại buồn thăm thẳm buồn
Một đời xứ lạ tha hương
Nhìn hoa mai rụng mắt vương vương sầu
Nhủ lòng tự hỏi xuân đâu?
Mà lòng ta cứ một màu cô liêu
Áo xuân tản bộ dập dìu
Ai trong người đó ít nhiều hiểu ta...
TH