Xếp những chiếc lá vàng rơi bên thềm vắng
Ngẩn ngơ buồn... Hạ đã sang sông
Xác phượng ngày xưa sân trường đỏ thắm
Lối đi đường đời xác lá úa tàn phai
Nhớ mùa Hạ năm xưa chung trường hai lối
Ta vẫn cùng nhau vui trọn cánh phượng hồng
Tàn mùa Hạ mình xa nhau... xa mãi
Ai cũng tựu trường... mình lại xếp bút nghiên
QUA ĐI... QUA ĐI... QUA ĐI...
Như phai nhạt mờ... tình xưa người cũ
Bất chợt trở về lặng lẽ buổi hoàng hôn
Mùa Hạ nay trở trời nhiều nắng úa
Hay tại mắt ta mờ nên nhìn nắng phôi phai
Các bạn xưa... ngày nay còn gặp lại
Nụ cười vở òa... kể lể chuyện thời gian
Lắng đọng trong ta một nỗi niềm thương nhớ
Cuối Hạ phượng tàn... Thu đến lá vàng rơi.
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN