Chiều vào đông bềnh bồng trên phố núi
Đà Lạt thơ sương phủ khắp lưng đồi
Nương chiều cũ nỗi niềm như dẫn lối
Áo lông cừu không đủ ấm trong Em
Con vịt máy đôi người chân đạp sóng
Hồ lao sao chao động mặt gương đầy
Em đứng nép bên đồi thông vắng lặng
Bê một trời giá buốt cóng bàn tay
Chiều cao nguyên biết về đâu gặp lại
Cỏng cỏ mềm thắt chặt tóc hương bay
Mong tìm lại chút Hương thừa vụng dại
Chút thơ ngây khuất lấp những hao gầy
Như trốn chảy nỗi niềm đang hiển hoặc
Rưng rức buồn Đà Lạt tiễn người đi
Xe chuyển bánh và tôi thành hiện vật
Chiều Lũng xa vật vã đoá hoa Quỳnh
Nhạc và lời : Thành Phố Biển 20 / 8 / 2017