1.
Bữa nay thị trấn lại là những ngày nắng đẹp. Vẫn cái nắng ấm áp và vàng ươm
lung linh trên khắp mọi nẻo đường...nhưng có lẽ mùa này nắng càng thú vị hơn
nữa vì còn thêm cả gió, những cơn gió heo may mang chút không khí lạnh hòa vào
sắc vàng rực rỡ của nắng tạo thành một cảm giác xôn xao khó tả...Hình như là
một chút mơn man trên những vùng kỷ niệm êm đềm và rồi bỗng có lúc ào ạt như
muốn xới tung lên những ký ức đậm sâu đang âm ỉ cháy trong lòng không dễ gì bôi xóa....
"
Gió bấc về xác xơ những bụi chuối sau nhà...
Má vẫn ngồi mắt đăm chiêu nhìn trời xa..."
Má vẫn ngồi mắt đăm chiêu nhìn trời xa..."
2.Tôi
nhớ má tôi..không hiểu sao cứ những ngày giáp tết như thế này tôi rất nhớ dù
thời gian qua đã rất lâu.Nỗi nhớ như cuộn lên theo những cơn gió bấc đầu mùa
đến nỗi mấy hôm nay trưa nào trên đường trở về nhà, tôi đều thấy thấp thoáng
qua cửa kính xe là hình ảnh má..Tôi nhớ rất rõ cái dáng tất tả, liêu xiêu bên
đôi quang gánh kĩu kịt giữa những ngày rộn ràng không khí tết, tôi thấy cả ánh
mắt hốt hoảng, lo âu của má trong những buổi hàng ế trở về nhà...không biết bao
nhiêu lần nỗi nhớ làm tôi vừa lái xe vừa rơi nước mắt, giá như có một phép
nhiệm mầu để thời gian quay ngược lại, tôi sẽ đưa má đi dạo phố phường trong
cái nắng và cái gió đẹp như sáng hôm nay...rồi nhất định hai má con sẽ về thăm
lại quê xưa, nơi có ngôi nhà nhỏ nằm trên ngọn đồi cao, phía sau là một dòng
sông êm đềm, lững lờ chảy ngang qua Thành Tuy Hạ...
3.
Đã bao nhiêu lần trong giấc mơ tôi gặp lại ngôi nhà đó như gặp lại tuổi thơ
mình, tôi nhớ cả con đường gần mười cây số mà mỗi ngày tôi vẫn thường đi bộ đến
trường trong suốt mấy năm học. Hôm qua, trong giờ dạy, Hạnh Nhi - một cô bé học
trò ngoan và giỏi bỗng nói với tôi bằng ánh mắt buồn bã " Cô ơi, chắc đời
con dừng lại ở mức điểm này luôn rồi, con không thể tiến lên được nữa vì con đã
cố gắng lắm rồi mà vẫn vậy thôi..." Tự nhiên tôi lại thấy trào lên nỗi
nhớ...Tôi bước đến bên bé, nhìn sâu vào mắt bé và nói rất chân thành " Con
có biết ngày xưa bằng tuổi con thì cô mơ ước điều gì nhất không? - Đó chỉ là
một chiếc xe đạp và cô cũng từng nghĩ rằng đời cô sẽ không bao giờ có được
nhưng cô đã không từ bỏ ước mơ và bây giờ..." nghe tôi nói, gương mặt cô
bé chợt thay đổi từ căng thẳng đến ngỡ ngàng và rồi vụt sáng lên, cuối cùng cô
bé nhoẻn cười, một nụ cười đầy tự tin... Tôi nhìn bé và nghe lòng chợt bâng
khuâng, dường như là tôi thấy lòng mình đang nhớ...có những nỗi nhớ chở nặng
yêu thương nhưng cũng có những nỗi nhớ tiếp thêm cho ta sức mạnh, niềm tin và ý
chí mà nếu thiếu đi những nỗi niềm thương nhớ ấy có lẽ cuộc đời này sẽ rất
chông chênh...
Mùa
này gió bấc vẫn đang về....!
Minh Nguyễn