Tôi không khóc, chỉ buồn thôi
Tình đời bạc bẻo phận đơn côi
Đêm nay giá lạnh trăng vàng úa
Từng giọt sương khuya rơi hững hờ
Tôi nói chia tay, Tôi buồn lắm
Tôi nhớ Người, Người có nhớ Tôi không
Không cần lao lệ sầu thương khóc
Một chút buồn thôi cũng ngậm ngùi
Tôi cứ tưởng Đời là dòng sông êm ả
Và lúc nào cũng lặng lẽ trôi xa
Nhưng không ! Đời là đại dương biển cả
Có sóng ngầm và cuồng phong dữ dội
Có ai biết trời mưa nhiều hay ít
Nhưng chẳng mưa tha thiết ở lòng Tôi
Tôi đã khóc chia ly từ dạo ấy
Một đêm buồn khi không thấy Em đâu
Mưa có lúc , mưa hoài rồi cũng dứt
Sao mà buồn, buồn mãi vẫn còn đây
Buồn muốn chết cho tâm hồn hoang dại
Để cõi lòng bình thản với thời gian
Buồn là buồn trong ánh mắt thu sầu
Khóc là khóc cho đau thương khờ dại
Nụ cười mãi chưa hẳn là niềm vui
Đến bao giờ mới là ngày hạnh phúc
Dòng nước mắt chảy dài trong nhật ký
Khóc thật nhiều cho giấc mộng dở dang
Hai chúng ta không chung trọn một đường
Đường xa cách mới nghe lòng thương nhớ
Không giận hờn sao Em bảo là yêu
Bước chân nào đưa Ta xa kỷ niệm
Thời gian nào đưa kỷ niệm xa Ta
25 / 08 /2017 Thành Phố Biển , viết cho người Em Gái