Người già hát khúc tình ca
Nghe như lá rụng,sương rơi đỉnh đồi
Nghe da thịt nói người ơi
Mây giăng,cỏ rối,đường còn xa không?
Người già hát khúc tình sầu
Trăm năm một thoáng vô thường gió bay
Tình nào chẳng lúc chia tay
Còn đâu gặp lại ta say thuở nào
Em ơi ! Nước mắt tuôn trào
Người già xuống đỉnh nằm phơi cội nguồn
Đất nghe tiếng nói loài người
Nghe hơi thở tắt,tình ca lạc loài
Cựa mình chẳng thấy trăng sao
Thì thầm đất nói,con nằm nghỉ ngơi
Đừng nghe khúc nhạc trầm buồn
Xuôi tay, nhắm mắt,thiên thu lối về...
Nguyễn Dũng
11/5/2019