F Lời văn ngắn . NGƯỜI BẠN ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Lời văn ngắn . NGƯỜI BẠN

       Từ năm 1975 đến giờ, nay chúng Tôi mới gặp lại Anh, người Bạn học chung lớp, không gặp lại do không phải né tránh nhau mà do tình thế buộc. Năm 1975 hết chiến tranh cứ chạy theo kinh tế nhịp sống của mỗi gia đình mà đâu ai nói với ai lời nào,  bởi khi ấy tuổi đời mới bắt đầu lớn, mỗi người mỗi hoàn cảnh vẫn còn lệ thuộc theo Cha Mẹ nên có người phải theo gia đình về đất cũ, kẻ theo Cha Mẹ về xứ, người theo gia đình đi xây dựng vùng kinh tế mới, kẻ bỏ nhà đi tự lập thoát ly, người bỏ Quê Hương xa xứ... mỗi người chạy theo những nỗi khổ khác nhau mà không ai giống ai,  nói ai, cái khổ nào hơn cái khổ nào dù ở bất cứ nơi mô, gần như cả bao năm không hề biết nhau, làm gì, sống ra sao hay sanh tử.
     Năm nay hơn 40 năm lần đầu Chúng Tôi gặp lại, sau những ngày vui ăn nhậu tưng bừng “mệt bao tử”, cười nhắc lại từng người Bạn lúc đi học khi xưa, rồi quay lại nhắc giờ không biết người Bạn nay ở đâu, làm gì, thế nào? Mà quên mất một người Bạn trước kia gia đình ở Rạng Mũi Né, buổi tiệc nhậu chiều nay có nói về Anh nên cùng quyết định sáng nay đi Mũi Né vừa chơi, vừa có ý tìm Anh.
      Sáng nay tập trung tại một Quán Café nho nhỏ, sau khi uống xong thì đi, cứ 2 người trên một Con Ngựa Sắt thật thích vi vu, hít thở không khí trong lành của Quê Hương, nghe nói Mũi Né giờ đẹp lắm nên cũng thích và muốn đi cho biết về Quê Hương. Đúng Mũi Né đổi thay nhiều, thật thích bắt hướng Thanh Hải nhà cửa sầm uất phát đạt mà vọt qua cây cầu Phú Hài nay to lớn rộng rãi không chen lấn mát mẽ lại nhìn những chiến ghe sơn mới đậu san sát bên nhau thật đẹp, qua cầu khi xưa đường lên dốc đá Lầu Ông Hoàng lởm chởm đá khó đi nay láng mướt dễ đi sạch đẹp rồi quay bên phải Lầu Ông Hoàng vẫn trơ trơ đứng nhìn như bao tháng ngày xa xưa sừng sửng đứng đó trông đợi ai mà chỉ có Ông Hoàng biết chờ ai, ai chờ, chờ ai? Nhưng nay Ông Hoàng tươm tất sạch đẹp để du khách đến tham quan từ trên nhìn xuống hết cả một Thành Phố Phan Thiết như trong một vũng đèn màu sắc sặc sỡ đủ hình ảnh nếu ai đó về đêm đứng ngay Lầu Ông Hoàng nhìn xuống, thật tuyệt mà Tôi không diễn đạt hết ý được. Gần Lầu Ông Hoàng lại có cái Chùa nay khang trang treo cờ không khiêm tốn ảm đạm như xưa mà bao lâu đã chịu như thế, hay lắm! Con đường tiếp tục ra Đá Ông Địa hai bên đường nhà ở mua bán đủ thứ mà trước kia là đồng hoang cỏ cháy, gần đến Đá Ông Địa nay những nhà nghỉ khu nghỉ mát thật sáng không thua gì những khu nghỉ dưỡng của Thailan, Singapor, Malaisia... Qua khỏi Đá Ông Địa 2 bên những nhà nghỉ lại chằng chịt san sát nhau hơn lại buôn bán không thiếu một món gì nơi này đa phần là khách Nga, đi thật thích, mà nơi đây sinh hoạt sôi động nhất bắt đầu 8 giờ tối đến sáng chứ vào ban ngày rất khiêm tốn khách khứa.
      Đến đây người Bạn đi cùng Tôi đói bụng nên muốn tìm một quán ăn sáng nào đó, tìm mãi không thấy mà cái bụng kêu đói nhiều hơn, tất cả kéo nhau chạy bằng những chiếc xe gắn máy với tốc độ hơn đến Rạng thấy cái Quán ăn, liền nhào vào, Quán bình dân bán hủ tiếu có chiếc xe hủ tiếu Người Hoa, Tôi bước đến xe hủ tiếu nhìn 3 người đứng bán có người lớn tuổi như Tôi, hỏi có những gì để ăn. Anh ngước nhìn, 1 thoáng tích tắc Tôi liền nhận ra Người Bạn năm xưa tối hôm qua Tôi có nhắc đến mà không ngờ nay lại là Ông chủ tiệm hủ tiếu xì thẩu, thật vui mừng gặp lại Anh trong bối cảnh tiếp năng lượng cho Chúng Tôi bằng những tô hủ tiếu thật vui ngon miệng mà chính tay Anh làm ra.     “Còn tiếp” .

     Phan Thiết, Ngày 31.3.2013
            NGUYENTIENDAO

   @ Tình Bạn là Tình Yêu không có cánh.
                 Lord  Byron