Con đường lên dốc đi thật gồ ghề, lổn ngổn những đá cục, cua quẹo thật khó đi, lại tăng trọng ga cùng mỗi người mỗi xe mở hết đèn để thấy đường, chiếu ánh sáng vào đít xe nhau đi trong đêm mà 2 bên toàn mồ mả cùng âm thanh thật ghê rợn, lòng vòng qua nhiều đoạn đường nơi này mà ban ngày nhiều người không ai dám đi qua một mình chứ nói chi về đêm, Chúng Tôi đi qua nhiều đoạn đường dốc khúc khuỷu khá nguy hiểm nếu ai đó không tập trung lái xe thì sẽ nguy, rồi quẹo vào con đường nhỏ xấu hơn, triền dốc cây cỏ lại mọc um tùm khó đi, xe cố chạy đến hết khi con đường không còn đi được nữa dừng lại mà khóa bỏ xe tại chỗ để tiếp tục đi bộ, rinh vác đồ nghề búa đập, kềm cắt, xà beng, cuốc xẻng... rồi đi mà không ai nói ai lời nào, đường đi bộ uẩn khúc ngoằn ngoèo lên xuống dốc toàn đất cát cùng chung quanh xa gần tối đen, đi nhờ vào những cây đèn pin dẫn đường, Chúng Tôi phải đi gần nhau, không khí giờ này vẫn còn lạnh lẽo mà mồ hôi mọi người tuôn ướt cả áo cùng tiếng côn trùng đủ loại rên la làm ai nấy rờn rợn hơn nữa, nếu không can đảm chắc con tim sẽ đập mạnh ở bối cảnh này như câu truyện Núi Văn Dú của nhà văn Thế Lữ đã viết gần 100 năm qua đọc thật thích thú rùng rợn, bối cảnh này như Tôi đang khai phá bí ẩn gì đó huyền bí linh thiêng đang chần chừ phía trước.
Đoạn đường đi bộ khá xa cũng lên đồi xuống dốc nhưng lại đi bộ mà cứ bang chứ không nhìn rõ lắm như cái đi bình thường mà hoàn toàn chung quanh toàn mồ mả đủ loại đủ kiểu ngay dưới chân, đi được một khoảng trời bắt đầu sáng, đường đi dễ nhìn hơn không còn bang đi nữa mà lúc này nhìn bằng đôi mắt người rõ hơn nên đi chậm lại cộng sự mệt mỏi đang thắm đeo bám. “Còn tiếp”
Phan Thiết, Ngày 26.3.2013
NGUYENTIENDAO
@ Ai tự tin mình sẽ chiến thắng thì người đó đã chiến thắng được một nửa.
Pascal