Bất chợt ta nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc em
Những sợi nhỏ trôi dài theo kẻ ngón
Em ngồi lặng im-tim ta rối nhịp
Một sợi tóc buồn lênh đênh mãi đời ta
Dòng lệ long lanh tuôn dài trên đôi má
Túi áo thư sinh đầy nước mắt học trò
Ta lặng im không hiểu vì sao em khóc
Một dòng sông sâu đôi ngã-ta mất em
Bão tố phong ba đời ta trôi trôi mãi
Cung bậc dập dìu ta bám víu vượt thời gian
Tưởng rằng đã quên em không còn hiện hữu
Chợt khóc chợt cười vùi men rượu-khói thuốc-say
Và một đêm mùa Đông tiếng em đùa theo gió
Ta tự hỏi rằng-đang tỉnh hay đang mê
Em viết cho ta bài tình ca dang dở
Đời anh vụn vỡ rồi vì em thánh thiện mãi trong anh
Thượng đế khéo bày ta còn em-một khoảng cách
Cám ơn em - sợi tóc vẫn lặng thầm
Hiện hữu trong anh xuyên suốt cuộc đời
Những giọt nước mắt ta đã hiểu-vì sao em khóc.
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN