Nhạc sầu vương vấn dài theo tóc
Ý thơ đứt đoạn giữa cuộc đời
Ánh mắt nhạt mờ theo năm tháng
Tâm can vò vỏ suốt canh thâu
Nhớ ai ai nhớ còn đâu nữa
Vắng bóng song hành nỗi cô liêu
Ngẫm nghĩ thời gian trôi quá vội
Ngoảnh lại buông tay chẳng dược gì
Hoa nở dâng hương rồi tàn lụi
Chắt chiu dĩ vãng chỉ thêm sầu
Mệt mõi ngày quá dài độc hành một bóng
Đêm lê thê chăn gối cuộn hình hài
Cung đàn lõ không gian vụn vỡ
Ta chỉ còn ta-trống rỗng-vô thường
NGUYỄN THỊ NGỌC XUÂN