Ai đã từng nếm trãi mùi ly biệt
Mới nghiệm lòng thấm thía nghĩa buồn đau.
Mưa đầy trời đem nhung nhớ dâng cao
Vô thường hởi! đoạn trường sao tìm đến?
Người ở lại..tiếc thương vô bờ bến
Kẻ mịt mùng khuất dấu cuối chân mây
Vạn cuộc đời nhân rộng tiếc thương vay
Muôn số phận duỗi buông vào gió bụi
Nến leo lét giọng kinh cầu buồn tủi
Trắng màu tang phủ kín một vùng sầu
Ngơ ngẩn lòng chứng kiến cuộc bể dâu
Bao chấp trước, đắng cay nhiều vọng động
Ta thấy ta đắm chìm trong cõi mộng
Hư thực hão huyền, cuống quít bon chen
Nhỏ nhặt, mộng mơ, hình tướng, sang hèn
Luôn lộ diện lòng rối ren hoang tưởng
Theo thời gian ta dặn mình hướng thượng
Sống cuộc đời ta đánh mất lâu nay
Bốn mươi năm bè bạn vẫn chung tay
Là ý nghĩa ,là an nhiên tồn tại...
Chiều đem mưa tưới tràn tâm ái ngại
Ta mong mưa cuốn sạch dấu ưu phiền
Sạch mọi điều khổ não mãi luân phiên
Ta tự tại ...chia nhau lời thơ nhé!
Chấp bút đi...ta cùng ta mạnh mẽ
Hồng trần còn đau mấy...cuộc phân ly
Hiểu và thương tim nối kết diệu kỳ
Gần hơn cả mọi điều ta cần nói
Trong câm lặng giọt nắng hồng soi rọi
Rạng mây mù,chướng ngại vẫn trong veo.