Sau
bao ngày nằm Viện nơi ai cũng ngán ngẩm luôn trông ngóng về.
Rồi ngày đó đến, Tôi về có Bạn và Em đưa
tận nơi, xuống xe tạo oai vệ bước nhưng vẫn lóng ngóng do sáng trưng cảnh quê
Tôi, với tầm mắt nhìn xa mà bao ngày qua tầm mắt chỉ lu lú trong căn phòng nên
bị choáng sáng khung cảnh đồ sộ thiên nhiên, mọi vật thấy lạ lẩm từ con đường
kéo dài đến nhà, bước vào nhà bỗng dựng trong tích tắc thấy Em đang may, ngước
lên lóng lánh nhìn Tôi . . .
Phan Thiết, Ngày 4.12.2014
NGUYENTIENDAO.
@ Bạn phải buồn thì Bạn mới thấy quý hạnh
phúc.
Eilcen Parra.