Đông chưa qua mà Xuân đà vội đến
Ta chẳng mời mà Xuân cứ đến đó thôi
Nếu ai đó có mong chờ thì Xuân đến lại đi
Níu kéo thêm Xuân cũng đành buông tay từ giã
Một đời người ngẫm nghĩ chẳng được chi
Đầu đã bạc thêm hai bàn tay trắng
Gió hắt hiu bay loà xoà cọng tóc
Nhớ khi xưa thân ngọc vóc ngà
Mắt nhấp nhoá nhìn bóng nắng ngở hoa
Chập choạng ráng chiều ngờ ánh bình minh đến
Mười ngón tay thuông dài giờ đây còn xương xẩu
Có khói đâu mà sóng mắt cay nồng
Xuôi tay trống - đêm dài chăn gối trống
Nước mắt mặn môi ngày ấy đã mất rồi
Đường cuối nẻo thôi còn mơ chi nửa
Đau thay vết dằm xưa trở trời thêm nhức nhối
Mong thời gian sớm tối được an bình
Thôi thì thôi cuối đoạn đường thanh thản
Ta vẩn còn Ta vủ trụ xoay vần
Trong khi Ta về lại nhớ Ta đi .....