(Cho người duy nhất tôi yêu)
Ngàn năm trước - ngàn năm sau, kim cổ.
Có một loài hoa không héo bao giờ.
Muôn vạn lời ca vây lút nghìn thơ.
Chưa tả hết, chưa cạn dòng suối ngọc
Hoa nở rộ dưới bầu trời xanh ngọc
Được tinh khôi giá rét với dầm mưa.
Nở trên đôi vai, dưới đất cày bừa.
Đêm thức trắng à ơi à... lạc giọng.
Không, không thể tìm ra điều tuyệt vọng.
Người mẹ anh yêu vô hạn, vô bờ
Người mẹ xa anh lúc tuổi còn thơ
Hình bóng ấy trong em là tất cả
Anh yêu em như yêu mẹ vất vã
Yêu những ngày hối hả dẫn đưa con.
Mẹ đưa đón anh trên con đường mòn.
Từng vỗ về mỗi lần anh giẫy nẩy.
Anh nhớ mẹ dưới cơn mưa run rẩy.
Như thấy em tất bật dưới trời khuya.
Hoa mẹ bao la, vô số hằng hà.
Trong đó có hoa lòng em thiếu phụ.
Xin đặt lên em nụ hôn bất tử.
Như đặt lên mộ mẹ đoá hồng thơm
Hoa nở ngàn năm nhẫn nhục âm thầm.
Không chỉ có một ngày TÔN VINH MẸ...!
(Mừng ngày 8.3/ Hàn sinh)