Không một sợi đen trong tóc sâu.
Thời gian phun trắng màu thiên cổ
Ta bạc đầu thương chờ phép mầu
Em lặng lẽ nhìn, lánh ra xa.!
Trái tim bổng loạn nhịp dư thừa
Nếp nhăn trên trán căng da mãi
Kéo nhựa tình non, kéo dọc dừa
Ta biết ta già trước thôi nôi
Già trước phục sinh tuổi dậy thì
Ngàn sau lặn lội tìm em mãi
Mất hút trong đôi mắt đồi mồi
Em kiêu hãnh bịt kín, niêm phong
Rượt đuổi thời gian chạy lòng vòng
Sau lưng lửa cháy chân du tử
Ta vẫn yêu em bất bình thường.
(Hàn Sinh)