Quê hương anh khoảng vắng bơ vơ.
Lạc dấu chân ai cát phủ mờ
Lá thu run rẩy ôm choàng mộng
Để gió buồn thiu thổi vật vờ
Anh về trầy trật chuyến tàu đêm
Thành phố vàng hoe ngọn đèn chìm
Nửa vung vãi đất, nửa sông nước
Vinh Phú trườn theo bãi cát mềm
Anh lạc lõng giọng nói mồ côi
Tiếng "mô tê",bị khai tử rồi
Chỉ còn lẫn quẫn trong hơi gió
Máu chảy về tim ngược ngạo đời
Người xưa đâu, một áng mây trôi
Một chiếc thuyền chai giữa biển trời
Cụ già lúi húi mò cua dại
Mắt ngó xa vời nước mắt rơi
Cả hồn anh lặn dưới biển sâu
Tìm tiếng em reo mỗi buổi chiều
Đuổi con còng gió thoăn thoắt trốn
Hằng chục năm sau sợ ngoái đầu
Anh gom từng bụm cát Đồi Dương
Thả lưu vong xuống giếng giữa làng
Hình như có tiếng thoi thóp thở
Của dấu chân em nhỏ khác thường.
(Hàn Sinh)