Tại chiến trường
tiến lên phát hiện Anh phe địch đang nằm thoi thóp cầm súng sẵn sàng chống trả,
Tôi dè dặt an ủi “Anh bỏ súng đi... Tôi Y Tá sẽ cứu bất cứ ai... chứ để
thế... kéo dài thời gian mất máu nguy hiểm...” Anh lắc đầu nhẹ đưa súng
lên không vững, Tôi không dám bước thêm, nhưng lạ tự nhiên Tôi bước đến mà quên
luôn đang cầm cây súng trên tay. Anh liền đưa súng phía Tôi cố bóp cò, Tôi phản
xạ nhanh hơn, Anh Chết thâm tâm Tôi luôn ám ảnh.
Phan Thiết, Ngày 13.5.2015
NGUYENTIENDAO.
@ Thế Giới không có
đau buồn nào có thể so sánh được với nỗi đau không lời.
Longfellow .