F NÉT VĂN HÓA ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


NÉT VĂN HÓA

Từ ngày trong hồ sơ bệnh án ghi “mãn tính”, cũng có nghĩa là từ nay phải sống chung với bệnh đau, giống như người miền Tây sống chung với lũ lụt, người Phi Luật Tân sống chung với bão tố, như Bác sỹ thường động viên “Anh cứ xem việc uống thuốc hàng ngày như ăn cơm, đi Sài Gòn theo định kỳ như đi công tác…”.  Thế là mỗi tháng một lần, bỏ qua một bên mọi ưu tư tính toán trong cuộc sống, thoải mái nhìn những đổi thay 2 bên đường qua ô cửa chiếc xe gường nằm để vào “Chợ Rẫy”… tái khám.
Lần nào cũng thế, lấy số thứ tự, chờ đến lượt để được Bác Sỹ hỏi dăm ba câu rồi kê đơn, nhận thuốc, lên Taxi đến bãi đậu xe để về. Năm giờ rưỡi chiều xe mới lăn bánh, vậy là có khoảng một tiếng ngồi ghế đá công viên 23/9 nhìn dòng xe cộ ồn ào nối đuôi nhau qua lại. Trong công viên, từng tốp từng tốp, người thì đi bộ thể dục, người thì đá cầu, trẻ em thì chạy xe đạp, trượt patin; tiếng chuyện trò, cười nói hòa với những hoạt động thể dục thể thao làm công viên nhộn nhịp, sinh động hẳn lên. Đây là khu vực có nhiều người nước ngoài nghĩ trọ khi đến Sai Gon. Buổi chiều, họ cũng dạo chơi trong công viên, người thì cao lều khều như đi cà kheo, người thì lùn tịt như người Nhật Bản ngày xưa; người thì trắng bum như Bạch Tuyết và bảy chú lùn, người thì đen thủi đen thui như hình ông Bảy Chà trên cây kem đánh răng Hynos; người thì váy đầm lùng thà lùng thùng như đi dạ hội, người thì quần áo cụt ngụn không còn chỗ để ngắn hơn. Mỗi người một vẻ, mỗi người một dáng, mỗi người người một màu sắc làm công viên trở nên phong phú, đa dạng.
Có một tốp người nước ngoài vừa đàn ông vừa đàn bà đi tới, một người dừng lại cúi xuống nhặt cái vỏ đựng bánh không biết ai vô tình hay cố ý đánh rơi, bỏ vào thùng rác rồi lại tiếp tục đi. Hình ảnh này cũng không có gì mới bởi tôi cũng thường xem trên mạng hoặc trên tivi, hình như đây là nét đẹp đã trở thành thói quen tất nhiên của người nước ngoài, hễ thấy rác là nhặt, là bỏ vào thùng rác, không cần biết của ai, vô tình, cố ý hay vô văn hóa vất ngoài đường. Lại một tốp học sinh khoảng bảy, tám tuổi bước vào công viên, vừa đi vừa nhặt bất cứ thứ gì người ta xả, gom lại bỏ vào thùng rác, chúng giành nhau như hễ nhặt được nhiều rác là đạt được nhiều thành tích. Đây mới là nét văn hóa đẹp mà tôi mong muốn được nhìn thấy. Một em học sinh đến bên tôi, chỉ vào cái khăn giấy tôi vừa lau để bên cạnh “cho con lấy bỏ vào thùng rác?”. Tôi trả lời “để lát nữa chú bỏ vào thùng rác cũng được”. Chú bé nhanh nhảu “để con làm giúp chú”. Tôi có cảm giác chiều nay công viên 23/9 đẹp hơn, mát hơn, vui hơn như lòng tôi đang vui vì những nét văn hóa đẹp mà tôi vừa chứng kiến.
Có lần đi xe bus, vừa bước lên xe, cô bán vé nói nhỏ với chú bé khoảng 10 tuổi “đứng lên nhường ghế cho chú”, tôi rất ái ngại khi phải để người khác mất ghế vì mình nhưng cũng rất vui khi thấy có sự chuyển biến mới trong cách cư xử trên các phương tiện công cộng. Tuần trước lại có việc đi xe bus, không cần ai nhắc nhở, cậu thiếu niên khoảng 14, 15 đứng lên “mời chú ngồi ghế”. Tôi trả lời “cháu cứ ngồi đi”, cậu thiếu niên dứt khoát nhường ghế cho tôi. Thật tình mà nói, với cái tuổi 60 chân mỏi, gối mềm có được cái ghế trên xe bus để ngồi thật là sung sướng và hạnh phúc, chẳng qua lịch sự nói với cậu thiếu niên thế thôi nhưng trong lòng rất vui. Chiếc xe dừng, một phụ nữ luống tuổi bước xuống với 2 tay hai giỏ nặng trịch, cậu thiếu niên nhanh nhẹn tới giúp, người phụ nữ mĩm cười “cám ơn cháu!”. Trời! những cử chỉ, những hành động, những lời nói vô cùng đẹp, có thể nói là đã lâu lắm rồi, giờ tôi mới lại được nhìn thấy, làm tôi nhớ đến ngày xưa thời còn đi học, điều sơ đẳng của môn công dân giáo dục là một trong những cách ứng xử đẹp như tôi vừa nói ở trên mà học sinh chúng tôi phải được học và thực hành. Lòng vui thật vui, miên man nghĩ đến những nét văn hóa đẹp được chứng kiến ở công viên 23/9, ở trên xe bus mà quên đi đã về đến nhà, xe chạy qua một đoạn xa mới kịp dừng.
Lửng thửng đi ngược trở lại về nhà trong niềm vui với những hình ảnh đẹp luẩn quẩn trong đầu, một chiếc xe 7 chỗ đời mới bóng nhoáng chạy qua, từ trong cửa văng ra giữa đường một túi nylon tung tóe nào là vỏ trái cây, vỏ bao bánh kẹo, vỏ chai nước uống… Tôi đứng lại thẩn thờ nhìn mà lòng ngồn ngang những điều rối rắm không viết thành lời, chứng kiến hình ảnh vừa mới xảy ra, chỉ ngẫm ra một điều: ở đời, cái đẹp, cái xấu; cái được, cái mất; cái hay, cái dỡ; cái vui cái buồn chỉ cách nhau trong gang tấc mà thôi ./.
PhamDinhNhan