Dòng thời gian lặng lẽ trôi, tuổi học trò cũng đi qua và không bao giờ trở lại. Tôi nhớ lắm những ngày tháng ấy, nhớ lắm cái tuổi đã từng gợi thương gợi nhớ về những bạn bè, thầy cô, về mái trường, lớp học.
Không biết cảm nhận của mỗi người ra sao nhưng đối với tôi tuổi học trò đẹp lắm, hồn nhiên lắm và cũng thơ mộng lắm. Tôi nhớ mãi những khoảnh khắc khi bước vào trường mới, lớp học mới, thầy cô và bạn bè đều mới. Tất cả dường như xa lạ, có chút sợ sệt với chúng ta. Nhưng rồi theo thời gian, những xa lạ ấy sẽ trở nên thân thuộc, những sợ sệt ấy sẽ trở thành sợi dây vô hình kết nối những đứa bạn chưa từng quen biết trở thành những người bạn thân.
Tôi nhớ lắm những kỷ niệm cùng bạn bè tung tăng cắp sách đến trường, những giờ trao đổi bài học hay những phút hồi hộp khi thầy cô bắt đầu trả bài.
Quên sao được màu áo trắng tinh khôi của chiếc áo sơ mi, của tà áo dài bay trong làn gió. Màu trắng thanh khiết phủ kín cả sân trường và tình bạn tuổi học trò cũng thật trong sáng, tinh khôi như màu áo trắng ấy. Thương lắm hình ảnh của người thầy, người cô đứng trên bục giảng chỉ dạy tận tình cho học trò những bài tập khó hay hình ảnh bạn bè cùng nhau chia sẻ viên kẹo, bịch bánh và nói cho nhau nghe những chuyện buồn, chuyện vui.
Tôi nhớ những phút giận hờn với cô bạn thân học chung lớp, nhớ mãi nhưng rung động đầu đời thật dễ thương của những đứa bạn thân. Thương lắm những lúc bạn bè dặn dò nhau: “ Mày đừng quên tao nhé/ Mai mốt về có đi ngang thì ghé nhà tao chơi…”.
Đó là cuộc chia tay thật buồn, thấm đẫm nước mắt .
Chia tay nhau, mỗi đứa chọn cho mình một hướng đi riêng. Hành trang khi bước vào cuộc sống mới là những kiến thức thầy cô đã dạy, là dòng lưu bút của đứa bạn thân, là tâm trạng nô nức phấn đấu để thực hiện ước mơ của mình. Ôi bất hạnh thay! Ước mơ không thực hiện vì thời cuộc đã đổi thay...
Rời mái trường, lớp học, tôi bước vào cuộc sống mới với nhiều ấp ủ thật đẹp. Nhưng bài toán của dòng đời đâu phải đẹp như mình tường. Giữa bộn bề lo âu của cuộc sống, con người ta cứ lao theo những nhu cầu thiết thực và quên đi những năm tháng hồn nhiên của tuổi học trò. Giờ đây khi ngồi nhớ lại những dòng lưu bút của thời gian ấy, làm tôi bất chợt nhận ra rằng tôi đã vô tình quên đi những kỷ niệm đó.
Tôi nên tự trách mình hay đổ lỗi cho hoàn cảnh? Không biết thời gian vô tình hay lòng người tẻ nhạt? Và nếu có một phép màu, tôi ước được sống lại những ngày tháng vô tư hồn nhiên ấy nhưng tuổi học trò đã qua đi và có trở lại được đâu.
Quả thật, ai từng là học sinh mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp kỳ diệu của thời áo trắng. Xin tất cả những ai đang sống trong cái tuổi “hồn nhiên thơ mộng” ấy hãy giữ cho mình những kỷ niệm thật đẹp để làm hành trang bước vào đời.
Và xin một lời nhắn gửi đến những ai đang tất bật lo cho cuộc sống hiện tại hãy dành chút thời gian tìm về những ký niệm ngây ngô một thời mà bản thân mỗi người đã có. Hãy đến với nhau trong ngày họp lớp, để tay bắt mặt mừng chia sẽ cuộc đời thăng trầm trong cuộc sống...
TH
Không biết cảm nhận của mỗi người ra sao nhưng đối với tôi tuổi học trò đẹp lắm, hồn nhiên lắm và cũng thơ mộng lắm. Tôi nhớ mãi những khoảnh khắc khi bước vào trường mới, lớp học mới, thầy cô và bạn bè đều mới. Tất cả dường như xa lạ, có chút sợ sệt với chúng ta. Nhưng rồi theo thời gian, những xa lạ ấy sẽ trở nên thân thuộc, những sợ sệt ấy sẽ trở thành sợi dây vô hình kết nối những đứa bạn chưa từng quen biết trở thành những người bạn thân.
Tôi nhớ lắm những kỷ niệm cùng bạn bè tung tăng cắp sách đến trường, những giờ trao đổi bài học hay những phút hồi hộp khi thầy cô bắt đầu trả bài.
Quên sao được màu áo trắng tinh khôi của chiếc áo sơ mi, của tà áo dài bay trong làn gió. Màu trắng thanh khiết phủ kín cả sân trường và tình bạn tuổi học trò cũng thật trong sáng, tinh khôi như màu áo trắng ấy. Thương lắm hình ảnh của người thầy, người cô đứng trên bục giảng chỉ dạy tận tình cho học trò những bài tập khó hay hình ảnh bạn bè cùng nhau chia sẻ viên kẹo, bịch bánh và nói cho nhau nghe những chuyện buồn, chuyện vui.
Tôi nhớ những phút giận hờn với cô bạn thân học chung lớp, nhớ mãi nhưng rung động đầu đời thật dễ thương của những đứa bạn thân. Thương lắm những lúc bạn bè dặn dò nhau: “ Mày đừng quên tao nhé/ Mai mốt về có đi ngang thì ghé nhà tao chơi…”.
Đó là cuộc chia tay thật buồn, thấm đẫm nước mắt .
Chia tay nhau, mỗi đứa chọn cho mình một hướng đi riêng. Hành trang khi bước vào cuộc sống mới là những kiến thức thầy cô đã dạy, là dòng lưu bút của đứa bạn thân, là tâm trạng nô nức phấn đấu để thực hiện ước mơ của mình. Ôi bất hạnh thay! Ước mơ không thực hiện vì thời cuộc đã đổi thay...
Rời mái trường, lớp học, tôi bước vào cuộc sống mới với nhiều ấp ủ thật đẹp. Nhưng bài toán của dòng đời đâu phải đẹp như mình tường. Giữa bộn bề lo âu của cuộc sống, con người ta cứ lao theo những nhu cầu thiết thực và quên đi những năm tháng hồn nhiên của tuổi học trò. Giờ đây khi ngồi nhớ lại những dòng lưu bút của thời gian ấy, làm tôi bất chợt nhận ra rằng tôi đã vô tình quên đi những kỷ niệm đó.
Tôi nên tự trách mình hay đổ lỗi cho hoàn cảnh? Không biết thời gian vô tình hay lòng người tẻ nhạt? Và nếu có một phép màu, tôi ước được sống lại những ngày tháng vô tư hồn nhiên ấy nhưng tuổi học trò đã qua đi và có trở lại được đâu.
Quả thật, ai từng là học sinh mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp kỳ diệu của thời áo trắng. Xin tất cả những ai đang sống trong cái tuổi “hồn nhiên thơ mộng” ấy hãy giữ cho mình những kỷ niệm thật đẹp để làm hành trang bước vào đời.
Và xin một lời nhắn gửi đến những ai đang tất bật lo cho cuộc sống hiện tại hãy dành chút thời gian tìm về những ký niệm ngây ngô một thời mà bản thân mỗi người đã có. Hãy đến với nhau trong ngày họp lớp, để tay bắt mặt mừng chia sẽ cuộc đời thăng trầm trong cuộc sống...
TH