Đường Huyền Trân một thời ta nhớ mãi
Chính Tâm xưa vang vọng mãi trong lòng
Những nơi ấy một thời là kỷ niệm
Tuổi học trò áo trắng nhớ ngày xưa
Chính Tâm xưa vang vọng mãi trong lòng
Những nơi ấy một thời là kỷ niệm
Tuổi học trò áo trắng nhớ ngày xưa
Đường Huyền Trân một thời bao kỷ niệm
Dấu chân xưa in trắng đoạn đường này
Nơi một thưở chúng ta chung lối mộng
Giờ chỉ là hoài niệm tháng ngày qua
Dấu chân xưa in trắng đoạn đường này
Nơi một thưở chúng ta chung lối mộng
Giờ chỉ là hoài niệm tháng ngày qua
Đường Huyền Trân một thời bao áo trắng
Khi trưa hè trốn học tắm biển xanh
Nơi ta về một thời Thương Chánh nhớ
Chiều Đồi Đương thổn thức biển trùng khơi
Khi trưa hè trốn học tắm biển xanh
Nơi ta về một thời Thương Chánh nhớ
Chiều Đồi Đương thổn thức biển trùng khơi
Nguyễn Văn Biên
Viet Cao
Nhớ những chiều có một môn tan học lúc 4 giờ đi trên con đường Huyền Trân từ
trường ra đón xe lam ở ngã tư Bưu Điện trời nắng chang chang phải lấy tập vở
che nắng cho đỡ chói. Tiếc rằng ngày ấy chẳng có ai để chung bóng cho nên không
có "con đường tình ta đi" nhưng có những tà áo trắng thướt tha của
các nữ học sinh cùng lớp, cùng trường tan giờ đi chung đường nên con đường ra
đón xe cũng mau thu ngắn.
Nguyễn Văn Biên
Tan trường áo trắng thướt tha
Ước chi đường vẫn... xa xa lại gần
Ước chi áo trắng song thưa
Để ta thổn thức chiều mưa tan trường
Ước chi màu trắng yêu thương
Để ta mơ tưởng vấn vương trong lòng
Bây giờ qua tuổi màu hồng
Dấu chân kỷ niệm còn in đường này...
Ước chi đường vẫn... xa xa lại gần
Ước chi áo trắng song thưa
Để ta thổn thức chiều mưa tan trường
Ước chi màu trắng yêu thương
Để ta mơ tưởng vấn vương trong lòng
Bây giờ qua tuổi màu hồng
Dấu chân kỷ niệm còn in đường này...
Catarina Lan Huyền
Trân đất đỏ.... khắc khiu.
Mỗi ngày rảo bước... đìu hiu một mình
Ơ hay... có kẻ rình sau
Bước chân đi vội... mau mau về nhà
Mồ hôi thấm đậm cả lưng
Bây giờ nhớ mãi... một rừng dấu yêu.
Mỗi ngày rảo bước... đìu hiu một mình
Ơ hay... có kẻ rình sau
Bước chân đi vội... mau mau về nhà
Mồ hôi thấm đậm cả lưng
Bây giờ nhớ mãi... một rừng dấu yêu.
Phận mình chỉ biết phận mình
Đinh ninh một cõi... Trân Huyền yêu thương
Đinh ninh một cõi... Trân Huyền yêu thương
Chính Tâm yêu mến trong tim
Dù đi xa lắc... tìm về trường xưa.
Dù đi xa lắc... tìm về trường xưa.
Dẫu rằng áo trắng lưa thưa
Hoài mong nhớ mãi... hương xưa đâu rồi?
Hoài mong nhớ mãi... hương xưa đâu rồi?
Tận giờ có kẻ hỏi tôi
Ảnh đẹp ghi nhớ... ôi lòng vui vui
Ảnh đẹp ghi nhớ... ôi lòng vui vui
Kẻ bước tới.... ta thụt lùi
Năm dài tháng rộng... bùi ngùi vấn vương .
Xin tặng lời thơ mọn hèn đến các bạn cùng một thời cắp sách .
Thân ái Catarina Lan
Năm dài tháng rộng... bùi ngùi vấn vương .
Xin tặng lời thơ mọn hèn đến các bạn cùng một thời cắp sách .
Thân ái Catarina Lan
Viet Cao Hồi còn đi học áo trắng
Phan Bội Châu có vẻ lấn lướt áo trắng Chính Tâm vì buổi sáng ở khắp các nẻo đường
Phan Thiết từ Thủ Khoa Huân, từ dọc đại lộ Trần Hưng Đạo phía Phú Long lên, từ
cầu sắt đổ xuống, từ Huyền Trân Công Chùa,... đều đổ về trường Phan Bội Châu,
ít thấy áo trắng đi ngược về Chính Tâm. Cái tuổi học trò Chính Tâm thời đó nếu
có mơ mộng nhiều thì rất dễ "ngoại lai vong bản" vì toàn nghĩ đến áo
trắng Phan Bội Châu... he he!
Tháng năm kỷ niệm mắt đăm thoáng buồn...
Đâu rồi bảng, phấn lớp xưa
Nhện buồn giăng mắc…lối chưa đường về
Đâu rồi những buổi trưa hè
Phương kia phơi sắc ve kêu gọi hè
Đâu rồi những buổi trăng thề
Chính Tâm nhớ mãi hẹn về quê hương
Đâu rồi bảng, phấn lớp xưa
Nhện buồn giăng mắc…lối chưa đường về
Đâu rồi những buổi trưa hè
Phương kia phơi sắc ve kêu gọi hè
Đâu rồi những buổi trăng thề
Chính Tâm nhớ mãi hẹn về quê hương