Trời mưa nhà dột cột xiêu
Con Trai đi vắng Mẹ liều dầm mưa
Mưa dai từ sáng tới trưa
Mái nhà lổ chổ hứng vừa mấy Thau
Người Ta Hạnh Phúc. . . . Nôn nao
Còn Mình nhà rách khi mưa não lòng
Ngày xưa hổng chịu lấy Chồng
Trời mưa ổng ẩm , ổng bồng ổng ru
Bây giờ nghĩ lại thấy ngu ! ! !