Em bước dịu dàng dưới nắng trưa
Anh trông ra ngõ ngóng ngày mưa
Em lo tất bật đời kham khổ
Anh vẫn vô tâm thích ghẹo đùa
Em sợ duyên tình vương trái ngang
Anh đương đuối mắt bóng trăng vàng
Em đâu tơ tưởng ai trân quý
Anh cứ thập thò gieo bất an
Em biết anh thường trông thấy em
Anh vẫn vờ che dấu nhịp tim
Em vốn thật tâm lo gạt gẫm
Anh lại sang giàu nơi gấm êm
Em bây giờ trôi dạt hà phương
Anh có hiểu rằng nơi trắng sương
Em nén lòng đau thầm mong đợi
Anh sẽ mở lời chắp yêu thương
Em nhớ quê xưa đến mềm lòng
Anh chẳng thấy trời đỏ sắc phong
Em mùa sâu lắng thu như đã
Anh ngỡ người xa sống bên chồng
Em nhớ chiều quê đậm thương đau
Anh ngồi thơ thẩn ngắm hoa lau
Em đi qua xóm trời chưa mọc
Anh cứ vào ra bóng đứng đầu
Em vẫn vững lòng ý êm xuôi
Anh sao chẳng tỏ bóng đời trôi
Em cảm giác mình vô tâm quá
Anh nhìn em ngoảnh, tình mồ côi
Thúy Hương Hồ
Anh trông ra ngõ ngóng ngày mưa
Em lo tất bật đời kham khổ
Anh vẫn vô tâm thích ghẹo đùa
Em sợ duyên tình vương trái ngang
Anh đương đuối mắt bóng trăng vàng
Em đâu tơ tưởng ai trân quý
Anh cứ thập thò gieo bất an
Em biết anh thường trông thấy em
Anh vẫn vờ che dấu nhịp tim
Em vốn thật tâm lo gạt gẫm
Anh lại sang giàu nơi gấm êm
Em bây giờ trôi dạt hà phương
Anh có hiểu rằng nơi trắng sương
Em nén lòng đau thầm mong đợi
Anh sẽ mở lời chắp yêu thương
Em nhớ quê xưa đến mềm lòng
Anh chẳng thấy trời đỏ sắc phong
Em mùa sâu lắng thu như đã
Anh ngỡ người xa sống bên chồng
Em nhớ chiều quê đậm thương đau
Anh ngồi thơ thẩn ngắm hoa lau
Em đi qua xóm trời chưa mọc
Anh cứ vào ra bóng đứng đầu
Em vẫn vững lòng ý êm xuôi
Anh sao chẳng tỏ bóng đời trôi
Em cảm giác mình vô tâm quá
Anh nhìn em ngoảnh, tình mồ côi