Thu hiu hắt, ánh trăng mờ.
Dày sương kín nẻo hoang sơ đường về.
Ta, người lữ khách xa quê,
Ngồi bên đồi vắng tái tê cung sầu.
Bóp tay che dấu niềm đau,
Thương về dĩ vãng ngã màu xanh rêu,
Xa rồi ngày tháng dấu yêu,
Bao năm tàn úa ít nhiều mộng mơ,
Hành trang còn lại hồn thơ,
Đêm nghe lá rụng, thẩn thờ tim ta.
Đường về quê có còn xa,
Đường dài mấy dặm, đường qua mấy đèo ?!!!
Trần
Vinh Phú 1985.
Dày sương kín nẻo hoang sơ đường về.
Ta, người lữ khách xa quê,
Ngồi bên đồi vắng tái tê cung sầu.
Bóp tay che dấu niềm đau,
Thương về dĩ vãng ngã màu xanh rêu,
Xa rồi ngày tháng dấu yêu,
Bao năm tàn úa ít nhiều mộng mơ,
Hành trang còn lại hồn thơ,
Đêm nghe lá rụng, thẩn thờ tim ta.
Đường về quê có còn xa,
Đường dài mấy dặm, đường qua mấy đèo ?!!!