Thu vàng trở lại cố nhân ơi
Ước hẹn người sao nỡ khuất vời
Lặng lẽ chờ mong sầu khó vợi
Âm thầm dõi ngóng hận nào vơi
Xuân thì héo rũ vì trông đợi
Mộng thắm phai tàn bởi nhớ cơi
Tóc điểm sương chiều do nghĩ ngợi...
Ai miền viễn xứ vội quên lời
Ước hẹn người sao nỡ khuất vời
Lặng lẽ chờ mong sầu khó vợi
Âm thầm dõi ngóng hận nào vơi
Xuân thì héo rũ vì trông đợi
Mộng thắm phai tàn bởi nhớ cơi
Tóc điểm sương chiều do nghĩ ngợi...
Ai miền viễn xứ vội quên lời
Ai miền viễn xứ vội quên lời
Bến cũ mong người gió lạnh cơi
Biển vẫn dâng tình không thể vợi
Sông hoài cuộn ái chẳng hề vơi
Từng câu hẹn ước êm đềm gợi...
Những tiếng thề mong lắng đọng vời...
Lá rụng ngoài sân thơ buồn khởi...
Thu vàng trở lại cố nhân ơi!
Bến cũ mong người gió lạnh cơi
Biển vẫn dâng tình không thể vợi
Sông hoài cuộn ái chẳng hề vơi
Từng câu hẹn ước êm đềm gợi...
Những tiếng thề mong lắng đọng vời...
Lá rụng ngoài sân thơ buồn khởi...
Thu vàng trở lại cố nhân ơi!
Cư- Nguyễn