Có phải chăng định mệnh đã an bài
Anh và em chúng ta phải cách xa
Em ở lại ôm cô đơn một cõi
Người chân mây,người ngơ ngác thân gầy.
Thân lạc loài anh đi trong lặng thinh
Nỗi nhớ về hình bóng em xinh xinh
Chiều xuống dần,ôi! thương nhớ vô vọng
Xa thật rồi,còn trong nhau những gì.
Trăng mới xế,ai đi như cỏ buồn
Đượm giọt sương cỏ chẳng thấy vui hơn
Khô héo dần giữa hoang mạc nắng cháy
Đốt tháng ngày trong giọt lệ phai mờ.
Em ước mơ,ước mơ nhỏ nhoi thôi
Xin một lần gặp anh trao đôi lời
Em bên anh,điều mà em mong đợi
Lần cuối cùng,lần cuối cùng người ơi.
Anh trở về xóm vắng chiều mùa đông
Trời hôm nay sao mây phủ thật buồn
Em ở đâu khi màn đêm dần xuống
Một mình anh,còn lại một mình anh...
Nguyễn Dũng
15/3/2019