Chiều nay, xem
bài "Kiếp sau" trên trang "Tuổi hoa" tự nhiên M nhớ đến thằng
em trai sinh đôi của M môt cách lạ lùng.
Lúc M viết cmt cho bài viết đó, M đã khóc. Nước mắt đã chảy ra mà nỗi buồn chẳng vơi đi tí nào cả !
M nhớ đến Mẫn, nhớ đến những ngày còn nhỏ ở Long Hương. Nó cũng thuộc loại nghịch có tiếng. Có lần má M bồng em bé đi hớt tóc.
Khi đi ngang qua Chợ Cũ, em bé của M nhìn lên mấy cây me thật cao và la to lên
- Anh Cu kìa !
Má M nhìn lên. Không thể nấp vào đâu được nữa ! Rõ ràng anh Cu đang đứng trên tán me thật cao lấm lét nhìn xuống. Má M gọi nó leo xuống mà lạc cả giọng vì sợ nó té.
Nó là thằng con trai độc nhất trong nhà. Gần cả chục đứa con gái mà có mỗi nó là con trai bảo sao má M không cưng nó được.
Lần khác, bà Mười bán nem nướng ở xéo xéo trước cửa nhà M đang bưng lò than ra quạt để bán buổi chiều thì ở đâu nó chạy thục mạng về và phóng như bay qua cái lò lửa than trước cặp mắt sửng sốt của bà Mười. Rõ ràng là nó không cố ý. M nghĩ là nó đang bị đứa nào rượt nên chạy nhanh đến thế ! Hàng người ta mới dọn ra chưa kịp bán mở hàng. Thế là thằng em M lén chạy xuống nhà bếp lấy cái bao tải trùm lên để trốn vì sợ bị ăn đòn. Cả nhà nhốn nháo đi tìm nó về cho ba M hỏi tội.
Đêm đó trăng sáng lắm ! Em M đi xuống bếp tìm cái dao thấy hai bàn chân trần đang thò ra và nhìn lên là một cái bao trùm kín mít từ trên xuống. Nó sợ quá hét ầm lên. Thế là nó hết đường trốn và bị ba cho ăn roi.
Nhớ hồi học lớp Đệ thất, M phải mặc áo dài đi học. Hôm đó, trời mưa to lắm. Hai chị em chở nhau đi học bằng xe đạp. Khi đi ngang nhà ông Võ O, hội trưởng hội phụ huynh trường M, nước ngập cao trên mặt đường nhựa. Nhà ông đó lại có chó dữ chạy xồ ra sủa ầm ỹ. Thằng em M lính quýnh lạc tay lái, làm M té xuống nước, áo dài dính đầy nước bẩn, cặp sách rơi xuống nước, sách vở ướt nhem. M kiểm tra cặp, khóc nức nở. Không phải khóc vì mấy quyển vở bị mực nhòe lem luốc chữ. Cũng không phải té bị đau hay ướt quần áo mà M khóc dai vì bịch bánh men M mới mua chưa kịp ăn bị nước mưa thấm vào thành bột nhão nhoét. M khóc và bắt đền nó. Nó phải hứa là sẽ mua đền 2 bịch bánh đó M mới thôi khóc.
Nó thân thiết với M như hình với bóng. Những đứa bạn thân của nó M đều chơi thân. Và những trò nghịch ngợm của con trai M đều tham gia.
Lúc còn nhỏ, M cứ xin má cho mang thau quần áo xuống sông giặt mặc dù là nhà có người giúp việc. M nhớ là lúc đó là giặt bằng cục xà bông to hình lập phương màu trắng đục có ghi 72% dầu. Thật ra giặt quần áo chỉ là cái cớ để được xuống sông bắt cá. Thau quần áo thì để trên một cục đá to gần bờ sông. Hai chị em hì hục đuổi theo mấy con cá có sọc mà M đặt cho nó là cá câng. Mải mê bắt cá nên không để ý là nước lên cao quá cục đá. Lúc đó, M và nó phải thi nhau vớt quần áo đang trôi tự do và cục xà bông thì tan ra chỉ còn một nửa.
Lớn lên thì nghịch theo kiểu khác. M nhớ năm học lớp Đệ nhị, nó thích chạy xe Honda lắm mà ba M không cho. Vậy là nó câu dây điện chỗ công tắc xe và chẳng cần chìa khóa xe. Nó đạp cho nổ máy và ra hiệu M ra cho nó chở đi chơi.
Nó chở M ra chỗ cầu Sở Muối và chạy hết tốc lực. Xe phóng như bay. Tóc M bay tả tơi trong gió. Gió thổi rát cả mặt. Vậy mà hai chị em cười hớn hở trong niềm vui của kẻ chiến thắng.
Đúng là con nít ! Chẳng biết sợ gì cả !
Thế là M mê tốc độ từ ngày đó các bạn ạ !
Bây giờ cứ leo lên xe là M phóng thật nhanh.
Lúc M viết cmt cho bài viết đó, M đã khóc. Nước mắt đã chảy ra mà nỗi buồn chẳng vơi đi tí nào cả !
M nhớ đến Mẫn, nhớ đến những ngày còn nhỏ ở Long Hương. Nó cũng thuộc loại nghịch có tiếng. Có lần má M bồng em bé đi hớt tóc.
Khi đi ngang qua Chợ Cũ, em bé của M nhìn lên mấy cây me thật cao và la to lên
- Anh Cu kìa !
Má M nhìn lên. Không thể nấp vào đâu được nữa ! Rõ ràng anh Cu đang đứng trên tán me thật cao lấm lét nhìn xuống. Má M gọi nó leo xuống mà lạc cả giọng vì sợ nó té.
Nó là thằng con trai độc nhất trong nhà. Gần cả chục đứa con gái mà có mỗi nó là con trai bảo sao má M không cưng nó được.
Lần khác, bà Mười bán nem nướng ở xéo xéo trước cửa nhà M đang bưng lò than ra quạt để bán buổi chiều thì ở đâu nó chạy thục mạng về và phóng như bay qua cái lò lửa than trước cặp mắt sửng sốt của bà Mười. Rõ ràng là nó không cố ý. M nghĩ là nó đang bị đứa nào rượt nên chạy nhanh đến thế ! Hàng người ta mới dọn ra chưa kịp bán mở hàng. Thế là thằng em M lén chạy xuống nhà bếp lấy cái bao tải trùm lên để trốn vì sợ bị ăn đòn. Cả nhà nhốn nháo đi tìm nó về cho ba M hỏi tội.
Đêm đó trăng sáng lắm ! Em M đi xuống bếp tìm cái dao thấy hai bàn chân trần đang thò ra và nhìn lên là một cái bao trùm kín mít từ trên xuống. Nó sợ quá hét ầm lên. Thế là nó hết đường trốn và bị ba cho ăn roi.
Nhớ hồi học lớp Đệ thất, M phải mặc áo dài đi học. Hôm đó, trời mưa to lắm. Hai chị em chở nhau đi học bằng xe đạp. Khi đi ngang nhà ông Võ O, hội trưởng hội phụ huynh trường M, nước ngập cao trên mặt đường nhựa. Nhà ông đó lại có chó dữ chạy xồ ra sủa ầm ỹ. Thằng em M lính quýnh lạc tay lái, làm M té xuống nước, áo dài dính đầy nước bẩn, cặp sách rơi xuống nước, sách vở ướt nhem. M kiểm tra cặp, khóc nức nở. Không phải khóc vì mấy quyển vở bị mực nhòe lem luốc chữ. Cũng không phải té bị đau hay ướt quần áo mà M khóc dai vì bịch bánh men M mới mua chưa kịp ăn bị nước mưa thấm vào thành bột nhão nhoét. M khóc và bắt đền nó. Nó phải hứa là sẽ mua đền 2 bịch bánh đó M mới thôi khóc.
Nó thân thiết với M như hình với bóng. Những đứa bạn thân của nó M đều chơi thân. Và những trò nghịch ngợm của con trai M đều tham gia.
Lúc còn nhỏ, M cứ xin má cho mang thau quần áo xuống sông giặt mặc dù là nhà có người giúp việc. M nhớ là lúc đó là giặt bằng cục xà bông to hình lập phương màu trắng đục có ghi 72% dầu. Thật ra giặt quần áo chỉ là cái cớ để được xuống sông bắt cá. Thau quần áo thì để trên một cục đá to gần bờ sông. Hai chị em hì hục đuổi theo mấy con cá có sọc mà M đặt cho nó là cá câng. Mải mê bắt cá nên không để ý là nước lên cao quá cục đá. Lúc đó, M và nó phải thi nhau vớt quần áo đang trôi tự do và cục xà bông thì tan ra chỉ còn một nửa.
Lớn lên thì nghịch theo kiểu khác. M nhớ năm học lớp Đệ nhị, nó thích chạy xe Honda lắm mà ba M không cho. Vậy là nó câu dây điện chỗ công tắc xe và chẳng cần chìa khóa xe. Nó đạp cho nổ máy và ra hiệu M ra cho nó chở đi chơi.
Nó chở M ra chỗ cầu Sở Muối và chạy hết tốc lực. Xe phóng như bay. Tóc M bay tả tơi trong gió. Gió thổi rát cả mặt. Vậy mà hai chị em cười hớn hở trong niềm vui của kẻ chiến thắng.
Đúng là con nít ! Chẳng biết sợ gì cả !
Thế là M mê tốc độ từ ngày đó các bạn ạ !
Bây giờ cứ leo lên xe là M phóng thật nhanh.
Minh Nguyễn