F Ngôi nhà xưa ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Ngôi nhà xưa

 Ký ức xưa êm đềm bỗng bất chợt ùa về khi tiếng những chú chim trên cành ríu rít cùng với tiếng gió rì rào xôn xao... thứ âm thanh như một bản nhạc không lời dịu êm ấy lùa về bao nỗi nhớ... Ta nhớ ngôi nhà xưa của mình.

Quê hương - tranh sơn dầu.

Nhớ những đêm trăng sáng chiếu rọi xuyên qua kẽ lá mơ màng. Một cậu bé dõi mắt nhìn ra xa trong màn đêm đang thả hồn lang thang dểnh dang... mơ màng thứ ánh sáng vàng vàng thấm đẫm vòm cây xanh bên ngoài ô cửa nhỏ.

Cậu bé đang xây cho mình những điều tốt đẹp như trong chuyện cổ tích. Những màu sắc đẹp nhất cứ lần lượt hiện ra... kia là màu xanh, màu đỏ, màu vàng ấm áp và còn nữa, kia là màu hồng, thứ màu sắc mà tất cả trẻ em trên thế giới này đều yêu thích.

Màu vàng của cha, màu xanh của mẹ, những thứ màu khác còn lại là của chúng con. Những màu sắc ấy cậu vừa chợt nghĩ ra... xanh, đỏ, tím, vàng, cứ thế bao quanh ngôi nhà nhỏ. Kia là vòm cây xanh, tán lá xanh rì suốt ngày vang rộn tiếng chim ca... gửi trên từng cánh lá, gửi trên những bông hoa cho dù có lúc chúng sẽ bay đi... Nhưng âm thanh trong trẻo đẹp đẽ nhất chúng sẽ để lại nơi đây.

Xôn xao tuổi thơ, ngây ngô những ánh nhìn, thăm thẳm trời cao mà sao bao la đầy diệu vợi.

Khi bắt đầu chập chững bước những bước đi đầu tiên của cuộc đời, ai cũng có một ngôi nhà bên cha bên mẹ của mình. Ngôi nhà ấy có thể to, nhỏ, hay chật hẹp. Nhưng điều quan trọng lại chính là chứa đựng tuổi thơ của ta, hạnh phúc của ta khi được sống vui vẻ và lớn lên trong ngôi nhà đó. Ngôi nhà ấy sẽ là nơi cất giữ dấu chân đầu tiên của ta. Ta cứ thế lớn dần lên theo năm tháng. Ngôi nhà là nơi cất giữ tiếng khóc khi ta chào đời và là nơi cất giữ cả lời ru ngọt ngào của mẹ...

Tiếp theo, thêm cả tiếng những đứa em ta bi bô rồi chập chững... tiếng chúng chúm chím cười mà ánh nhìn cha mẹ ta ngời sáng...

Ngôi nhà xưa ấy cất giữ những mùi hương thời thơ ấu, âm thanh trong trẻo tiếng mưa rơi, tiếng mẹ cha thân thương trìu mến. Và của cả những buổi chiều cùng ngồi quây quần bên mâm cơm ấm áp không khí tình thân.

Ta nhớ ngôi nhà cứ bền bỉ che nắng, che mưa, ngôi nhà tuy nhỏ thôi nhưng luôn tràn ngập tiếng cười của những ngày mưa và của cả những ngày nắng. Ta nghe êm dịu rặng cúc tần xanh mát ngày hè, nơi có giàn mướp hoa vàng hấp dẫn rập rìu cánh bướm từng đôi, đậu rồi lại bay như đang đan hoa nắng trong từng nhịp vỗ cánh...

Ngày ấy gia tài của ta chẳng có gì ngoài có cha mẹ và các em thơ. Nơi ô cửa sổ nhỏ ấy để ta nhìn ra ngoài trời. Thăm thẳm xa xa đấy nhưng lại bình yên quá đỗi. Ta chẳng phải màng những nghĩ suy, chuyện ngoài kia cứ mặc gió rung cây, lá sẽ rụng rồi cây im lìm nhìn lá rơi lặng lẽ...

Cuộc đời ta cứ ấm áp reo quanh nơi ngọn lửa bên bếp của mẹ mỗi ngày, mỗi bữa.

Giờ đây khoảng trống trong lòng ta chính là ngôi nhà kỷ niệm. Vuông sân ấy héo hắt buồn khi vắng những dấu chân. Rêu phong thỏa sức xanh rì in mình lên khắp lối. Ta cứ nhớ, cứ thương dai dẳng mãi không thôi. Đâu là dấu chân của mẹ, của cha? Liệu thêm cả những gì khi làm đau dấu chân mẹ cha ngày xưa ấy.

Lòng ta lại muốn mình làm ngọn lửa nhỏ mỗi chiều bên mẹ, muốn được nấu bữa cơm giúp mẹ mà không cần giấu khói khi bay. Khoảng trống trong ta cứ nghẹn ngào theo ngày tháng...

Thời gian cứ trôi còn dòng sông cứ chảy. Đâu là nóng bức của mùa hè, đâu là giá lạnh những mùa mưa? Ngôi nhà của ta ngày ấy cứ sớm tối buồn vui mà giờ đây chỉ còn là hoài vọng. Cứ chan chứa trong lòng ta mà sao chẳng nói được nên lời. Để rồi ta cứ rong ruổi giữa muôn trùng, giữa bao la thác lũ. Giữa thực, giữa mơ, giữa khát khao, giữa những điều xưa cũ, nhưng ngôi nhà xưa vẫn chỉ còn là trong mơ...

Tia nắng gẫy đôi trên từng tán lá, tiếng chim rụng khi đánh rơi hạt mầm trước cửa ngôi nhà năm xưa, ngày cũ. Liệu có còn thức giấc hạt mầm ngày đó, khi mùa về cứ bỡn cợt trên mái tóc của ta?

Ta muốn gửi nỗi nhớ về ngôi nhà xưa theo gió mây trôi, trong chiều ráng đỏ hoàng hôn một thời nguyên vẹn trong trái tim xanh non của ta. Gió hãy đưa mây cứ trôi và trời cứ xanh mãi đi nhé!

Trở về thăm mẹ, thăm ngôi nhà xưa, ta thấy mắt của mình nhòa đi... bước chân của mẹ đã rất chậm, mắt đã mờ dần, dấu chân mẹ đã không còn in khắp lượt của ngôi nhà nhỏ với vuông sân. Ta nhớ tiếng cười của cha khi mỗi lần mở cửa đón ta trở về...

Ta nhớ những món ăn mẹ làm trong nghèo khó, nhưng cứ ngon mãi trong lòng ta, ấm áp trong lòng ta.

Rau muống luộc với quả cà muối mặn trong nóng bỏng ngày hè cùng với nước canh chua chua thanh mát của lá me gai. Vâng, tất cả đâu rồi? Ngôi nhà vẫn còn đó nhưng đã vắng mãi đi tiếng cười của cha...

Ngôi nhà xưa ấm áp, tràn ngập tiếng cười trong những ngày mưa và cả những ngày nắng, mà bây giờ chỉ còn là cổ tích trong lòng ta.

Lê Minh

Nguon: https://baoxaydung.com.vn/