F BẠN ĐÃ MÃI MÃI ĐI XA ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


BẠN ĐÃ MÃI MÃI ĐI XA

Dẫu biết rằng kiếp người có sinh có tử song trong ta vẫn cứ thấy luyến tiếc ngậm ngùi; dẫu biết rằng căn bệnh hiểm nghèo từng ngày từng giờ hủy hoại thân xác bạn song trong ta vẫn bàng hoàng, đau xót, lặng người khi hay tin bạn đã vĩnh viễn ra đi. Thế là hết, bạn đã mãi mãi đi xa thật rồi !


Ngày họp lớp năm nay vắng bạn, không thấy bóng “con ve sầu” hôm nào cất tiếng hát khai mạc buổi họp mặt, biết là bạn muốn đến lắm nhưng sức khỏe không cho phép... Rồi một hôm gọi nhầm điện thoại lại trúng phải số của bạn, nghe bạn nói dạo này thấy khỏe hơn, khấp khởi mừng thầm mong bạn sớm bình phục... Hôm sinh nhật trang blog hocsinhchinhtam tròn một tháng, cả bọn kéo nhau đến thăm, bạn khỏe mạnh vui cười chào đón, cùng đùa giỡn, cùng hát karaoke, cùng ăn trái cây bánh ngọt, tôi vẫn nhớ hoài dĩa bánh bò màu xanh bạn đưa ra chiêu đãi, ai cũng mừng và mong giọng hát “con ve sầu” lại cất lên trong ngày họp lớp năm sau.

Rồi lại nghe tin bạn trở bệnh phải chuyển vào Sài Gòn, chúng tôi đến Bệnh viện Đại học Y dược thăm, thấy chúng tôi bạn mừng lắm, trong nét cười pha lẫn sự đau đớn của thể xác, pha lẫn sự trớ trêu của số phận. Nhìn bạn xanh xao gầy guộc lòng tôi đau như cắt, chỉ biết cầm tay bạn nói lời an ủi động viên rồi vội ra khỏi phòng vì sợ không cầm được nước mắt, bạn thấy lại thêm buồn…Rồi cái gì đến cũng đã đến, bạn cùng gia đình đã vượt hàng ngàn cây số ra tận Hà Nội để tìm cơ hội mong manh cuối cùng, căn bệnh hiểm nghèo đã không tha bạn, niềm hy vọng đã ngoảnh mặt lại với bạn, số phận dường như đã an bài…Trên đường về lại nhà, năm lần ghé vào năm bệnh viện của năm Tỉnh trên đường đi để cấp cứu bạn, mong sao cho bạn về được tới nhà trước khi nhắm mắt…Bạn càng lúc làng lịm đi, chồng bạn rơi nước mắt “Em hãy cố lên, 32 năm em đi làm là 32 năm anh đưa đón, giờ thì em hãy theo anh để về được tới nhà…” bạn nghe mà không trả lời được, tim mạch đã mạnh lên, rồi lại yếu đi, rồi lại mạnh lên, bạn cố giành giật với cái chết từng phút từng giây để theo chồng như bạn đã từng theo chồng hơn ba mươi năm qua….Không kịp nữa rồi, chỉ còn khoảng hơn 200 cây số thôi…bạn ra đi… đau quá đi thôi….Hôm sau, bên xác bạn, chồng bạn lại một lần nữa nói “anh không thể theo em được nữa rồi”…nước mắt bạn ứa ra.

Chiều nay, trước linh cửu của bạn, chúng tôi những người đã từng cùng lớp, cùng trường; là những bạn bè thân thương của bạn; trong niềm đau thương vô hạn thành kính đốt nén nhang vĩnh biệt. Cầu mong cho hương hồn bạn được siêu thoát, thanh thản, an bình…

…Và rồi đêm đêm trên bầu trời xa xa, lại có thêm một vì sao nho nhỏ, nhấp nháy, nhấp nháy hướng về chúng tôi như chúng tôi đang nghĩ về bạn./.

(Xin được chia buồn sâu sắc nhất tới anh Nhân, hai cháu và tang quyến, mong gia đình hãy bình tâm vượt qua mất mát đau thương quá lớn này).


18/11/2011 - PĐN