F Những Người Học Trò Cũ Lớp 11B1 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Những Người Học Trò Cũ Lớp 11B1

Lớp của Liên mỗi năm họp mặt một lần vào ngày 30 tháng 4. Ngày ôn lại tình thầy trò gắn bó chung một ngôi trường. Cũng là dịp bày tỏ lòng biết ơn thầy cô đã dạy dỗ, gieo mầm tương lai cho các em.
Các em học sinh lớp 11B1, trường trung học Chính-Tâm, Phan-Thiết ngày nào. Nay cũng vào tuổi 55, còn các thầy cũng trên 60, có thầy trên 70 đã mất như thầy Chung.
Thầy Chung được các học trò của mình tìm gặp lại sau này. Khi ấy thầy cũng đã yếu, nhưng khi mời thầy tham dự ngày họp mặt của lớp thầy đồng ý ngay. Mỗi năm mời được vài thầy cũ chứng kiến buổi họp lớp là niềm vui, là danh dự lớn cho lớp.
Thầy Chung dự họp lớp được vài năm liên tục. Năm 2006 họp lớp ngoài bãi biển đồi dương, tôi thấy thầy yếu nhiều hay ho khục khặc, tôi có làm bài thơ tặng thầy. Thầy rất vui nghe đâu bài thơ đó thầy luôn bỏ trong túi áo, lấy ra đọc cho người này người kia nghe. Liên cùng các bạn thấy hoàn cảnh thầy bệnh hoạn khó khăn, cùng nhau đến nhà thầy viếng thăm giúp đỡ và trao cho thầy một sổ tiết kiệm. Thầy rất cảm kích tấm lòng của các học trò khi xưa, không quên thầy mình, nhất là trong lúc này, thầy cần sự quan tâm hổ trợ để vượt qua khó khăn.
Hôm thầy nằm Bệnh viện Bưu-điện trong Sài-gòn, tôi có đưa Liên đến thăm thầy. Thầy nắm tay người học trò cũ mà rưng rưng đôi mắt, coi Liên như con gái thầy. Thầy nói :
-Thầy không biết sống nay chết mai, thầy có chuyện này giấu kín trong lòng nay thầy muốn nhờ con ! – Thầy ráng lấy hơi thở rồi nói tiếp – Thầy có đứa con gái vượt biên qua Mỹ, mấy năm đầu nó còn gửi thư về, rồi từ đó trở đi bặt vô âm tín…Thầy không biết nó có chuyện gì không…Thầy không cần nó gởi tiền…Thầy chỉ cần biết nó khỏe để thầy mừng thầy ráng sống…đây là địa chỉ của nó !
Liên cấp tốc báo cho các bạn ở Mỹ hay. Các bạn sốt sắng đi tìm đúng địa chỉ của con gái thầy. Chuyện đi tìm một người trên đất Mỹ không phải dễ, nếu lái xe từ tiểu bang này sang tiểu bang khác cách xa cả ngàn cây số, phải xin phép nghỉ, tốn tiền tốn sức rất nhiêu khê, vậy mà các bạn hết lòng vì thương thầy. Nhưng đến nơi hỏi, người ta nói cô ấy đã dọn đi lâu rồi, không ai biết cô ấy đi đâu.
Thầy nhận tin trong nỗi thất vọng tột cùng, thêm căn bệnh già yếu đã quá sức chịu đựng của thầy. Một ngày tôi hay tin thầy ra đi vĩnh viễn, chỉ có vài học trò ở gần còn kịp đưa thầy lần sau cuối.
Vài hôm sau có một người học trò cũ của thầy ở xa về. Người cất công đi tìm con gái thầy cũng là người đã tặng thầy quyển sổ tiết kiệm. Người đó là Thân.

Thân cùng Liên đứng trước phần mộ thầy mới đắp. Họ kính cẩn thắp nén nhang thầm khấn…mong thầy tìm được con gái mình ở nơi nào đó để mãn nguyện.

NTH (viết mừng Ngày Nhà Giáo Việt-Nam 20-11)
29-11-2011