Một buổi chiều Thu tách bến sông
Tiếng pháo đưa dâu đì đạch nổ
Lòng anh rối tợ mối bòng bong
Em về làm dâu của người ta
Anh đứng bên rào Tim xót xa
Trông theo dáng nhỏ người trong mộng
Vỡ vụn tâm tư mắt lệ nhòa
Thôi vĩnh biệt rồi Cố Nhân ơi
Đường tình còn lại một mình tôi
Vắng em xóm nhỏ đìu hiu quá
Quạnh quẻ vườn rau với đám cà
Từ đó đến giờ đã năm năm
Gặp em tay bế với tay bồng
Tóc huyền búi gọn không buồn xoã
Dáng liều u sầu mắt vắng không
Lách vội dòng người đến bên em
Thẹn thùng như thủa mới làm quen
Ửng hồng đôi má em cúi nón
Anh thấy hồn đơn lại rộn ràng
Ngỡ ngàng giây lát hỏi thăm nhau
Từ đó đến giờ em ở đâu?
Phải chăng hạnh phúc nên quên mất
lối nhỏ vườn xưa rợp bóng trầu
Em cười đôi mắt chớm niềm đau
Hạnh phúc đời người chẳng đạt đâu
Hôn nhân may rũi không lường được
Hiện tại phòng không ngơ ngẩn sầu !