Hôm nay là một ngày thật sự đặc biệt. Ngày sinh nhật của người đàn ông suốt đời tôi yêu thương…My Daddy…
Trong
mắt mọi người, Bố là một người ít nói, hơi khó tính và có phần nóng
nảy, ai cũng sợ Bố hết. Mấy đứa cháu nghe tới Bố là mặt xanh như lá
chuối dù cho Bố chẳng nói gì, chỉ lườm mắt một cái. Mấy đứa con trai bạn
con tới nhà, bình thường ăn to nói lớn, gặp Bố lại líu quíu như mèo gặp
mưa, trông đến tội.
Cơ mà con gái thì khác, con không sợ...tại Bố có “bắt nạt” con bao giờ đâu, Bố thương con nhiều thế cơ mà J
Từ
lúc con còn nhỏ xíu, Bố đã thay Mẹ chăm con, Mẹ bận rộn chẳng thể lo
lắng cho con nhiều, nên kí ức tuổi thơ của con…chỉ có Bố. Đêm ngủ đòi
Mẹ, Bố vác con lên vai dỗ dành , hát ru con bằng những bài hát con chưa
hiểu được “Áo hồng…em mặc áo hồng…em đi lấy chồng…” thế mà con ngủ thật
ngoan.
Con từ bé đã mỏng manh, bé xíu nên Bố cứ phải chăm bẳm từng
chút một, lo cho con từng miếng cơm giấc ngủ. Con biếng ăn, Bố bưng tô
cơm dỗ dành cả buổi con mới ăn hết, Bố bảo Bố chẳng bao giờ dám đi xa,
sợ con đói lại chẳng tự ăn được…
Quãng đường từ nhà đến trường đâu
có xa, chỉ cách mấy bước chân thôi, thế mà hôm nào Bố cũng đưa đón, tan
trường là Bố đứng đợi sẵn từ bao giờ, dưới cái nắng oi nồng…Con đòi quà
vặt gì Bố cũng đều mua cho con cả…Bố nuông chiều con thế, không sợ con
hư sao? J
Con nhớ lần duy nhất bị Bố đánh…Con hư này, không để đồ
đạc đúng chỗ, đi học về con giục giày dép tứ tung, đến khi cần lại quính
quáng đi tìm. Hôm đó Bố có chuyện không vui, con lại cứ càu nhàu, Bố
bực mình lấy cây đánh con 2 roi…Con lì lắm, con không khóc, con nhìn
Bố…căm hờn…hì con trẻ con quá mà.
Lúc đó, con núp sau cánh cửa,
khóc thút thít, cả nhà đổ xô đi tìm chẳng thấy con…Bố đi hết nhà này đến
nhà khác, gặp ai cũng hỏi…khi về nhà thấy con nằm trên giường ngủ
khì.Sáng hôm sau đi học con phải mượn giày của nhỏ e họ, khó chịu chẳng
vừa chân…Chị hai khều con nói nhỏ “Tối qua Bố tìm giày cho em rồi, Bố
giặt sạch phơi lên nhưng chưa khô kịp, Bố bảo chị hỏi em hơi ướt có mang
được không…” con lặng im…Bố có đánh con nữa đâu, mà sao con khóc?
Thời
gian cứ trôi đi, con gái càng lớn thì khoảng cách với Bố càng xa dần,
con lúc nào cũng chỉ thủ thỉ với Mẹ. Nhưng với Bố, con vẫn bé bỏng, vẫn
là con như cái ngày Bố còn đút từng muỗng cháo.
Con ôn thi đại
học, con chạy show Bố cũng chạy show, giờ con học, học thầy nào, ở đâu
Bố thuộc nằm lòng, đúng giờ là Bố đón, đưa con từ nơi này sang nơi
khác,nhiều chỉ kịp mua ổ bánh mì cho con ngồi sau gặm đỡ đói…Đêm, con
nằm dưới sàn ngủ gục với cơ mang nào là sách vở, muỗi chích sưng vù cũng
không hay biết, Bố nhẹ nhàng lấy dầu xoa lên chân con, kéo mền khẽ
lắm…trong giấc mơ, con mỉm cười…
Con học xa nhà mà tháng nào cũng
đòi về, nhớ nhà không chịu nổi, mỗi lần đón con Bố hay vờ trách móc”
Phải như Việt Kiều mà đi đi về về kiểu này cũng ráng mà đón” thế mà Bố
vẫn cười, con vừa lên xe đã hỏi con mấy giờ về tới, con chưa đi đã hỏi
khi nào con về nữa…Con biết, Bố thương con nhất mà J
Bố thích ăn
canh chua con gái nấu, cứ con về là Bố đi chợ mua đồ nấu chua, hôm nào
có con Bố ăn nhiều hơn, con vui lắm. Con về nhà không đi chơi với bạn,
con xem tivi với Bố, xem bóng chuyền, xem ca nhạc, con tíu tít như chim
non, Bố chỉ cười…bình yên!
Bố ơi, hôm nọ ngồi trên xe nhìn chú kia
bế đứa con gái nhỏ, trông giống Bố lắm, đột nhiên con khóc, con nhớ
Bố…Bố thích con gái chơi guitar, con cũng bắt đầu học guitar Bố ạ, khi
nào về con sẽ đàn hát cho Bố nghe bài “Giọt nắng bên thềm” mà Bố thích,
sẽ nấu canh chua, sẽ lại xem tivi với Bố.
Con không quan tâm người
khác nghĩ gì về Bố, bởi vì cho dù cả thế giới này có sập xuống thì con
vẫn yêu Bố, Bố luôn là người đàn ông vĩ đại nhất của cuộc đời con.
Chờ con về, Bố nhé!....
Sài gòn 21.4.2012
(Sẻ chia lời con gái)