Cha Mẹ già như bấc lụn tàn canh
Công ơn dưỡng dục sanh thành
Con chưa đền đáp đã đành mồ côi
Ngày nay con có đủ rồi
Mẹ cha đâu nữa con hầu báo ân
Món ngon vật lạ ân cần
Cỗ bàn trà rượu mà lòng con đau
Ăn ngon nước mắt tuôn trào
Linh hồn Cha Mẹ đã vào hư không
Lời người xưa khắc vào lòng
Cứ nghe ray rứt bồn chồn chẳng an
Lúc sống không có mà ăn
Để nay thác xuống làm Văn Tế ruồi
Hằng năm ngày giổ ngậm ngùi
Mẹ Cha nào nếm ngọt bùi chua cay
Vàng hương nhang khói tro bay
Mờ mờ tỏ tỏ lắt lay cõi lòng
Nhìn vào di ảnh ước mong
Mẹ Cha tái thế con trông con nhìn
Dầu cho đánh đổi muôn nghìn
Chỉ xin lại được một lần bưng cơm !
Ngày xưa Mẹ muốn củ Khoai
Con thơ tay trắng bất tài Mẹ ơi
Ngày nay con có đủ rồi
Muốn dâng cho Mẹ . . . Than ôi không còn !