CÙNG CHUNG
Gia Đình có 3 người Đàn Ông, Bố và 2 thằng Con Trai hơn tuổi thành niên, đã xong giấy tờ bảo lãnh sang Canada. Bố Mẹ sắp xếp thằng Con Trai Lớn ở lại, cưới Vợ cho nó trông coi nhà cửa cùng giao hết cơ ngơi tài sản, tiếp tục buôn bán bao năm qua trong căn nhà này trên con đường chính của Thành Phố. Xong xuôi Gia Đình cùng thằng Con Trai Nhỏ mới xuất cảnh trong niềm vui hân hoan con đường sáng đang mở rộng ở xứ Canada.
Gia Đình đi hết, giờ 100/100 là chủ gian hàng to lớn đột ngột, lại cầm trên tay những đồng tiền thu vào thật nhiều mà không biết đồng vốn nên tỏ ra mình là Ông Chủ bự, luôn tạo phong cách là Đại Gia biết chơi và chơi thật đẹp nhiều chỗ nhiều nơi, nơi nào cũng biết và ra vẻ ta đây, thét rồi cũng khôn, lựa chọn những nơi nào kín đáo. Nhậu phải ở những nơi có Phụ Nữ đẹp ngồi cùng bàn rót bia cùng cười đùa vui vẻ mới Oke.
Hoa, Cô Gái thiếu nữ người Miền Nam Cần Thơ, tuổi 22 nước da trắng người xinh xắn tiếp xúc dễ cảm tình do vóc dáng cùng tiếng nói nhẹ nhàng dân Nam Bộ, mới ra đây sống và làm việc tại một Nhà Hàng Karaoke do những yếu tố trên nên được nhiều người thích. Thằng Con Trai Lớn biết được cứ đến quán đó luôn, đến phải là Hoa ngồi cùng bàn, vui cười cùng, bằng không thằng Con Trai Lớn “Quậy”. Thế nên mỗi khi thằng Con Trai Lớn đến thì Hoa phải luôn ngồi bên không lộn xộn qua bàn khác vì là khách hàng sộp khó tìm. Lại có những lúc dẫn Hoa đi chơi xa, tiền “Bo” cho Hoa thì không nói mà trả cho Nhà Hàng Karaoke, thu nhập mấy ngày vắng Hoa bao nhiêu, trả hết. Đó là thằng Con Lớn.
Bố từ Canada về sau 1 năm sống xứ người, Bố trẻ trung trắng da dài tóc, ăn mặc đẹp nên trông bảnh tỏan nhưng nhìn kỹ có những nét khằn, chứ đâu ai biết Bố 1 năm qua ở Canada làm gì, sống ra sao, vui hay buồn . . . ? Mà về đây đâu dám nói hay thỏ thẻ cùng ai. Nhưng lại được nhiều người mến do lâu ngày gặp lại nên quý trọng. Hôm ấy Bạn Bè Bố nhậu ở nhà sần sần rồi đưa nhau đi hát Karaoke trúng cái Nhà Hàng đó, ưu tiên người xa nên Bố được Hoa là người xinh nhất trong Nhà Hàng này ngồi bên cạnh chăm sóc cho Bố. Bố thật ngọt, không thua gì thằng Con Trai Lớn lại là Việt Kiều nữa nên được Hoa quan tâm ưu ái. 3 tháng tại Việt Nam Bố thường xuyên gặp Hoa và là niềm vui sung sướng nhất trên đời mà cả một đời nay Bố chưa bao giờ được thế. Đó là Bố.
Thằng Con Trai Nhỏ qua Canada có việc làm tay chân, nhớ Việt Nam lắm nên làm hãng 1 năm được nghỉ phép bay liền về, cũng vô tình cùng Bạn hát Karaoke tại Nhà Hàng có Hoa mà cũng chính Hoa là người gần gũi nên thằng Con Trai Nhỏ, cũng vậy không hiểu thế nào mà cũng rất rộng rãi “Bo” cho Hoa thật nhiều làm Hoa lưu ý, ẻo lã tiếp như đã từng tiếp Anh và Bố mà không ai hay biết. 1 tháng trôi qua bao tiền trôi hết trong Nhà Hàng Karaoke rồi ra đi trong nỗi nhớ người Con Gái tên Hoa nhỏ nhẹ, trắng trẻo, dễ thương mà đã hứa hẹn gặp lại. Đó là thằng Con Trai Nhỏ.
Đó là 3 người Đàn Ông cùng huyết thống cùng chung sống, ruột thịt và cùng yêu thương nhau bao lâu nay. Hơn 1 năm sau nữa, Họ về nước cả Gia Đình, là lần thứ hai của Bố và thằng Con Trai Nhỏ để làm giỗ Ông Nội nhưng trong thâm tâm Bố và thằng Con Trai Nhỏ có cái niềm vui khác nao nức gặp Hoa mà khi ở Canada đã nhiều lần điện thoại với Hoa nghe được những lời “Em yêu Anh, Em chờ Anh . . . ” nhớ lại những từ này lại càng náo nức hơn. Cũng tự hẹn hò trốn lén gặp Hoa tặng quà và cũng nhận lại những câu thật ngọt không quên “Bao ngày qua Em mong gặp Anh . . . ”.
Rồi cái gì đến phải đến, cái đêm 3 Bố Con gặp nhau trong một bối cảnh thật lạ mà không bao giờ Bố Con nghĩ sẽ gặp nhau như thế này. Chiều tối hôm đó Bố ăn mặc sạch sẽ trước khi ra khỏi nhà lại xịt loại nước hoa đàn ông thật thơm, đến Nhà Hàng Karaoke liền được Chủ Nhà Hàng biết ý mời vào cái phòng đẹp nhất Nhà Hàng, 10 phút sau Hoa bước vào trong tư thế ẻo lả bước đến Bố, vuốt mặt Bố rồi ngồi vào lòng Bố mà nói “Đêm qua Em mơ thấy Anh trong giấc ngủ . . . thật đẹp”, Bố hạnh phúc sung sướng không gì bằng với tuổi này mà được một người trẻ đẹp gọi bằng Anh lại ngồi vào lòng thì không gì bằng, Bố đang sống lại thời trẻ, một đời . . .
1 giờ sau, tại Nhà Hàng Karaoke đó, thằng Con Trai Em bước đến, Chủ Nhà Hàng hiểu ý nên gọi Hoa ra nói nhỏ “Có Anh Việt Kiều Canada đến” Hoa biết nên phải sàng 2 phòng vì khách nào cũng “xịn” cả, ngồi với Bố 10 – 15 phút lại nhảy qua phòng thằng Con Trai Nhỏ nói đau bụng, mệt . . . để né mà tiếp 2 vị khách này, cứ thế mà Bố và thằng Con Trai Nhỏ không hề hay biết.
1 giờ sau nữa cũng tại Nhà Hàng Karaoke này một Ông Khách thường xuyên đến, Chủ và người Nhà Hàng có vẻ lo lắng do Ông khách này đến đây vì có Hoa nên luôn luôn Hoa phải ngồi bên cạnh đến tàn cuộc vui. Đó là đứa Con Trai Lớn của Bố. Chủ Nhà Hàng phải nói Hoa bận, nên phải chờ ngồi uống 1 mình, sau 20 phút Chủ lại nói Hoa bệnh nhưng Con Trai Lớn không chịu phải đi gặp mặt do cái máu Đại Gia cùng hơi men trong người nỗi dậy ồn ào, chạy đến từng phòng Karaoke mở toang cửa để tìm Hoa nên tạo sự lộn xộn ồn ào. Cuối cùng cả 3 Bố Con và Hoa gặp nhau tại trụ sở Công An trong men rượu bia mà nói chuyện với nhau gần như không là Bố Con.
Tôi người Bạn nhớ lại việc này cũng khó chịu vì Hoa đã từng nói “Em yêu Anh và chỉ yêu Anh”, tức thật “Tốn tiền mua mâm thì phải đâm cho thủng” tức quá nên muốn hét lên thật lớn nhưng vì Bà Vợ đang nằm gần bên, nên lẳng lặng mà đọc nhỏ “Lỗi tại Tôi, lỗi tại Tôi mọi đàng” mà không sao ngủ được.
Phan Thiết, Ngày 28.8.2012
NGUYENTIENDAO
@ Gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng gia đình bất hạnh thì mỗi nhà nỗi cảnh
Lev . Tolstoy