Là phận gái em làm sao mở lối
Anh đơn côi anh đắng cay hờn dỗi
Đêm ôm đàn anh hát một mình thôi
Chở muộn phiền giăng kín lối chia phôi
Anh không nói nhưng lòng em đã biết
Tiếng đàn ấy buông bao lời tha thiết
Sao mắt anh da diết quãng xa xăm
Mưa tuôn rơi làm ướt gối em nằm
Hai tư tưởng lặng thầm không điểm gặp
Chiều phố Phan mưa hạ vàng tưới ngập
Bóng em qua nghiêng nón tóc mây cài
Anh bên thềm cúi mặt hỏng nhìn ai
Bước vội vã ngỡ đường dài hun hút
Đêm hoang liêu ngồi suy tư cắn bút
Thần tình yêu bay vút tận nơi nào
Nên cõi trần có hai kẻ lao đao
Anh không tỏ em đâu nào hiểu thấu
Hồ Thúy Hương