Tận
đến giờ vẫn nhớ như in những tháng ngày rong ruổi ấy.
Bộ ba lúc nào cũng có nhau. Có tiếng gọi:
- Hồng ơi! Một cái bánh Ú, cu Bắc.
- Hồng à! Một gói xôi đậu, cu Khánh.
Mưa tầm tả rủ nhau đi tắm mưa, nghịch đùa quên cả
cái lạnh, run bần bật.
Cả bọn kéo nhau lên động hái Găng, những trái Keo
đỏ ươm, quyến rũ, khèo xước cả máu tay.
Xuống đầm đào trộm khoai Lang, lên động nhúm lửa
nướng.
Mùi khoai khét vỏ, ăn khí thế, lỡ quên quẹt lọ vào
mặt, tôi thủng thỉnh mỉm cười... nhìn hai khuôn mặt lem luốc .
Có lần mời tôi đi ăn Chè bánh Lọc, không có tiền
trả, liếc thấy bất ổn không xong, mặt đực ra nghi nghi nha, ỷ qua, ỷ lại. Tôi
nhanh trí giải quyết nhanh lẹ, bụng đầy ấm ức, ăn có một ly, phải trả tiền ba
ly, lại là khách được mời, mới đau cơ chứ.
Cũng có lúc thôi... trả thù chưa muộn.
Cái Hôm nay mưa đầu mùa, tôi núp dưới bóng cây
Trứng Cá tàn dày, đầu đội mũ, an toàn không bị ướt.
- Bá, Khánh ơi! Vào đây núp nè.
Đợi hai tiểu tặc chưa kịp bước vào trung tâm, tôi
chạy ra đu cành giật mạnh.
Hai nhóc ướt như Chuột lột, mặt mày ngơ ngáo
Mừng vui... tôi bỏ chạy thật xa, để lại hai Lý
Thông lỡ dại, chịu đấm ăn xôi.
Qua thời gian thật dài, ba người ba hướng, chưa gặp
lại nhau kể từ ngày đất nước ngưng chiến tranh.
Thật vui, thật đẹp cùng một thời thơ ấu.
Các bạn còn nhớ những kỉ niệm nầy không?
Riêng tôi lưu giữ.
Ngẫm nghĩ cười thầm mỗi khi chợt nhớ
Ôi các bạn mặt mốc ngày xưa, thật tội nghiệp!
XUAN LY
Một thời thơ ấu... xa xưa...
Sáu mươi năm tuổi... vẫn chưa phai mờ
Đong đầy ký ức tuổi thơ
Nhớ thương... nuối tiếc... ngày xưa qua rồi.