F tháng 9 2018 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


GIỮA DÒNG ĐỜI !


Nầy em hỡi muôn điều em hỡi
Lời thương cảm nào trút cạn cho em
Cứ xem như một giấc say nồng
Không mộng mị chẳng màng hối hả
Là điều đắng xót khi lòng người khô cạn
Rạn nứt một đời , ngốn cả trái tim thơ
Ôi đơn côi giữa cuộc đời sôi nổi
Mỗi phận người cho một kiếp sinh linh .
XUÂN LY

DIỄM TUYỆT


Ngờ đâu nét ngọc xuân tình
Đinh ninh tuôn ngọn yên bình khai trăng
Ngọc ngà nụ biếc tơ măng
Trắng trong từ thuở khách văn khứ hồi
Dạ quang lúng liếng hương bồi
Nồng môi ướp mật cho rồi say mê
Hoa cười trãi gót lê thê
Tròn đêm yêu ái trăng quê dịu đầy
Đắm say thi hữu sum vầy
Dường trong hội tụ khói mây giao quỳnh

Hoa khai thơm ngát bóng hình
Hương ngà lưu dấu chuyện tình nhân gian
Trăng tan hoa cũng võ vàng
Muộn màng khép mắt úa tàn còn đâu?
Hoa vùi se sắt bể dâu
Vừa câu tương hợp đêm sâu mộng nhòa
Hẹn nhau hương thắm hiệp hòa
Trên tòa lồng lộng đóa hoa bạch quỳnh. ........
THH(ảnh tường NTT)

VẮNG


VẮNG vẻ đồi thông quạnh quẽ buồn
VẮNG tà áo cũ rộn ràng muôn
VẮNG bàn tay nhỏ nồng say cuộn
VẮNG nụ hôn nồng đắm đuối cuồng
VẮNG buổi chia lìa lưu luyến muộn
VẮNG ngày tiễn biệt ngỡ ngàng buông
VẮNG thành phố lạnh sương chiều xuống
VẮNG lặng trường xưa gió thổi luồn

VẮNG lặng trường xưa gió thổi luồn
VẮNG chiều sương phủ nhẹ nhàng buông
VẮNG ngày chủ nhật nôn nao muốn
VẮNG buổi cuối tuần rộn rã cuồng
VẮNG thẫm trùng khơi tràn sóng cuộn
VẮNG mờ điệp núi phủ mây muôn
VẮNG từ bão dậy mưa gào cuốn…
VẮNG vẻ đồi thông quạnh quẽ buồn
Cư-Nguyễn.

BUÔNG…


BUÔNG rời ảo vọng lánh về đây
Mái cỏ ven đồi dõi gió mây
Mặc cõi phồn hoa đầy đắm lụy
Quên đời huyễn hoặc lắm cuồng say
Vần thơ giễu cợt trò thay đổi
Họa xướng trêu đùa thói đảo xoay
Suối lượn âm thầm trôi chảy mãi…
Xuôi về biển lớn …chạnh thời trai
Cư-Nguyễn

BẾN SÔNG TRĂNG


Thuyền neo bến cũ ngời hy vọng
Nguyệt thả lụa vàng óng ả tơ
Lữ khách quay về xua gió lạnh
Người xưa trở lại xóa mây mờ
Sông dào dạt chảy tràn nhung nhớ
Bãi rộn ràng vui thỏa ước mơ
Én lượn lưng trời reo hớn hở...
Mùa Xuân đã đến trọn mong chờ
Cư- Nguyễn
LỜI TRĂNG NƯỚC
Cánh cửa vườn yêu đầy ước vọng
Khung trời kỷ niệm thắm dòng tơ
Nàng thơ vẫn vọng hoài tươi thắm
Quý hữu còn vương hổng mịt mờ
Xướng họa yêu đời vui biển cả
Giao hòa mến bạn nở hoa mơ
Người ơi! Hãy giữ lời trăng nước
Tiếng hát tình ca thỏa đợi chờ.
Đức Hạnh – 30 09 2018
.oOo
.Xướng
BẾN THỜI GIAN
Bỏ bến thu sầu đau ngõ mộng
Thương vườn lá đổ rạn đường tơ
Tình xa lạnh bóng... người trăn trở
Kẻ thẫn thờ.. duyên vắng nhạt mờ
Gợn mảnh trăng tàn... chao vũng nước
Nghiêng làn sóng... đảo mặt hồ mơ
Trời thanh cảnh bốn mùa đang đợi
Biển lặng tình muôn kiếp vẫn chờ ./.
LCT - 30 09 2018

LỜI TRĂN TRỐI


Anh mua sẵn i phone và i pad
Để mai này xuống âm phủ anh xài
Khi anh chết em nhớ chôn theo nhé
Một mình buồn anh mần thơ lai rai

Anh sẽ kể dưới âm phủ thế nào
Có quỉ sứ làm bạn với anh không
Hay cô đơn anh nằm nghe giun dế
Cùng sương đêm hoà tấu khúc nhạc buồn

Khi hết pin hồn anh bay về trần
Mang theo cả i phone và i pad
Vào phòng khách anh cắm dây để sạc
Lúc xong rồi anh lại phải rời xa

Ừ,còn thêm vài ba gói xì gà
Anh đã mua tận mãi bên Cu Ba
Chôn luôn nhé để sau khi anh nhậu
Mời quỉ sứ vài điếu bên tách trà

Bạn anh đó nhiều đứa cũng đã già
Chờ lá rụng nay mai sẽ tàn phai
Anh đi trước nằm chờ anh em tới
Ngày tương phùng cầm đàn hát tình ca...
Nguyễn Dũng


LẠNH LÙNG


LẠNH LÙNG
Nỡ lạnh lùng xóa bỏ mộng mơ
Đồi thông quạnh quẽ trắng sương mờ
Đâu rồi ước hẹn chân thành ý
Hết những câu thề ấp ủ thơ
Lặng lẽ quay đầu sao chối bỏ
Âm thầm ngoảnh mặt quá ơ hờ
Dù duyên chẳng thắm còn vương nợ...
Cớ phũ phàng im lặng bước ngơ?
Cư- Nguyễn.
Xướng
GẶP NHAU LÀM NGƠ
Anh về bỏ giọt nắng vàng mơ
Với chuỗi ngày xanh phủ bụi mờ
Những buổi dìu em vào lối mộng
Bao chiều nhặt lá thả hồn thơ
Còn khung tuổi hạ sầu da diết
Lại khúc tình xuân trải hững hờ
Mỗi phút chờ nhau buồn nhỏ lệ
Nhưng rồi giận dỗi cứ làm ngơ !
Tường Vân - 29/09/18

KIM TIỀN


Trần gian cám dỗ tại kim tiền
Giấc mộng sang giàu ảo vọng tiên
Chức hão tranh giành nên nổi dại
Danh hờ chiếm đoạt khiến cuồng điên
Vàng tanh tưởi máu làm mê nghiện
Bạc bẩn mồ hôi đã đắm ghiền
Phụ nghĩa quên lời xưa ước nguyện...
Vong thề dối gạt phũ phàng duyên.
Cư- Nguyễn.

TRĂNG GIÀ?


MƯỜI sáu tròn trăng lại bảo già?
Chị Hằng giận dỗi trách hờn đa
Vần thơ vạn thưở si tình quá
Điệu nhạc muôn đời quyến rũ qua
Lữ khách yêu thầm ngơ ngẩn dạ
Anh hùng nhớ trộm tái tê da
Bao lần khuyết bởi mây mù đã…
Vẫn đẹp vàng tơ chẳng thấy à?
Cư-Nguyễn

ĐÒ NGANG


RỒI hoa úa rụng bởi Thu vàng
Nén lệ trông đò rẽ bến ngang
Sóng vỗ thuyền trôi mờ dạng thiếp
Sương đem gió lạnh phủ thân chàng
Tình chưa đượm sắc đành mau đổi
Nghĩa mới tươi màu thoảng vội sang
Đã hứa dù sông dời biển cạn…
Mà sao nước cuộn gãy trơ bàng
Cư-Nguyễn

PHÙ VÂN


Trần gian cõi tạm thoáng phù vân
Mới thịnh rồi suy trải lắm lần
Cứ ngỡ huy hoàng ngôi tột đỉnh
Đâu ngờ ảm đạm góc lề sân
Uy quyền một thưở giờ xa thẫm
Hiểm họa ngày đang chốc rõ dần
Hụt hẫng nhìn quanh người vắng lặng
Mây mù cản lối nặng nề chân…
Cư-Nguyễn

THU VÀNG


THU VÀNG
Lá rụng thu vàng thoảng khẽ lay
Chiều mưa ảm đạm thoáng qua ngày
Đời trôi lặng lẽ theo dòng chảy
Phận cuốn âm thầm nẻo gió bay
Nhớ rộn ràng dâng tình hút thẫm
Buồn day dức ngập nghĩa cao dày
Người đi để lại sầu phương ấy
Tím cả khung trời mộng đắm say
Cư- Nguyễn
Xướng
VÀNG THU
Êm đềm gió thoảng nhẹ hồn lay
Nắng rải mời trao diễm lệ ngày
Vẽ ảnh mây hồng thu đượm nhớ
Thêu hình khoảng lặng lá vàng bay
Tình man mác gợi sầu vương thẳm
Thoáng bẽ bàng khơi tủi đọng dày
Đã trải bao mùa thêm vắng lạnh
Duyên nào quấn quyện thủa nồng say.
27/9/2016
Công Chánh

LỠ DUYÊN


Chờ đợi mà chi mãi đợi chờ
Thơ tình khắc khoải dệt tình thơ
Nhớ nhung họ có còn nhung nhớ?
Hờ hững ngưòi ta cứ hững hờ...
Nợ vướng gieo lòng nên vướng nợ
Tơ hoài kết dạ phải hoài tơ
Lỡ duyên số phận đành duyên lỡ
Vờ vật hồn điên đảo vật vờ...
Cư Nguyễn

THỊT CHÓ


Bắc kỳ ăn thịt chó.
Ngày còn nhỏ , chơi với lũ trẻ hàng xóm đường NTH Phan Thiết chúng vẫn kháo nhau như thế. Tức thật mình Bắc kỳ 100% mà có biết miếng thịt chó "đầu cua tai ngheo " hình dáng thế nào !? Ba má mình gốc Bắc Ninh theo bà nội vào Sài gòn làm ăn. Thấy PT cuộc sống dễ dãi thế là định cư luôn. Năm nào !? Mình chịu nhưng chắc chắn trước năm 1945. Nói thế là vì mình biết giấy khai sanh của người anh ghi nơi sinh : Ấp Phú Trinh năm 1945. Sau đó là anh em mình cùng sinh ở Đức Nghĩa, Phan Thiết.
Hàng xóm gọi ba má mình là cậu mợ ba ...cái âm hoàn toàn Bắc Kỳ. Còn mình thì cứ gọi ba là ba, má là má như mấy đứa trẻ cùng xóm..không cậu mợ hay thầy u gì sất. Hóa ra mình bị " Nam bộ hóa " lúc nào không hay.
Hàng xóm cách nhà vài căn có 1 gia đình người Bắc. Một hôm có người chị qua nhà gặp mình bèn hỏi :
- Đ. ơi nhà có mẻ không cho chị xin một ít.
Nghe xong mình ngẩn tò te...lần đầu tiên nghe từ mẻ.
- Dạ để em hỏi má ở nhà.
Hỏi xong má bảo ra ngoài nói với chị nhà không có. Chị đi rồi má mình giải thích: Mẻ là đồ chua dùng nấu với thịt ...chó. Mẻ và củ riềng là 2 thứ không thiếu cho món cờ ..Tây.
Người ta làm mẻ bằng cách bỏ cục xương heo có sụn vào một cái hủ sành...sau đó chắt nước cơm vào. Vài ngày trong hủ sinh ra một loại nước màu trắng đục vị chua đó là mẻ.
Những lúc bị bệnh làm biếng ăn má mình thường đe : Mẻ không ăn cũng chết nữa là...Ấy mẻ là thế.
Mình có người cô, năm 1954 theo chồng di cư vô Nam. Nhà ở khu vực NTP thành phố Sai Gòn. Cả vùng đó toàn di cư Bắc kỳ nên lũ em họ mình nói rặt giọng Bắc... Hằng năm giổ ông nội ( tức là ông ngoại tui nhỏ ) cô tôi thường hay cho lũ em theo ra Phan Thiết.
Mấy đứa em ra sân trước nhà chơi nói giọng Bắc, thế là lũ trẻ hàng xóm vây nhau chọc cải nhau chí chóe :
--- Ha ha Bắc kỳ ăn cá rô cây
Ăn nhầm thịt chó hàm răng đen...sì.
Mẹ kiếp...lúc ấy mình hùa theo mấy đứa hàng xóm ngạo lại mấy đứa em.
Hàm răng đen sì…tôi nhớ má tôi nhuộm răng đen, bà thường ăn trầu men răng đen bóng. Ôi thế mà thấy bà ăn miếng thịt chó nào đâu !?
Có lần hỏi vụ Bắc Kỳ ăn thịt chó khi còn ngoài Bắc má mình kể :
Lúc trước ông ngọai làm Chánh Tổng Xuân Thủy. Việc làng việc nước các quan huyện thỉnh thoảng ghé nhà thế là bày tiệc thịt chó. Mấy chú thợ cày phải đi mua chó về làm. Mà chó nuôi để thịt cơ. Ấy là lần đầu tiên nghe nói chó nuôi để …thịt. Chuyện xưa chẳng biết thực hư ra sao.
Nhà theo đạo Phật nên …ăn thịt chó thấy tội lỗi ghê quá. Câu chuyện bà Thanh Đề mẹ của Mục Kiền Liên là bánh thịt chó đãi mấy ông sư. Sau chết xuống chín từng địa ngục bị đày đọa ngồi bàn chông đội chậu máu chó. Mục Kiền Liên muốn cứu mẹ mà không xong sau phải nhờ chư Phật đồng tâm giải tội.
Năm 1973 về miền Tây Nam Bộ…Ô hay mình thấy mấy anh ấy cũng ăn thịt cầy quá trời luôn. Giờ ai bảo “Bắc Kỳ ăn thịt chó” mình không tin nữa á. Tuy nhiên người theo Đạo Phật Giáo Hòa Hảo tuyệt đối không thịt chó nghen ( !? ).
Năm 1980 khi đang công tác tại Bình Dương mấy con chó cứ vô cơ quan phá phách. Bực mình mấy anh em công nhân bèn đánh bẩy. Có chú chó vàng khoảng trên 10Kg dính chấu.. Cách làm chó thấy sao…kinh quá. Cắt tiết nữa chớ….không thể nào tả xiết . Chó hoang chứ chó nhà ai nỡ hạ tay. !?
Sống trên đời không ăn miếng dồi chó…chết xuống âm phủ biết có miếng dồi chó mà ăn không !?.
Ha ha thế miếng dồi chó ngon đến bực nào !?
Giờ thì thịt thà chẳng thiếu. Con chó mình nuôi có nhiều tình nghĩa. Giết nó ăn thịt hay ăn miếng thịt chó ai đem đến cũng ngại ngần. Chưa kể chuyện làm chó có kiểm dịch vệ sinh không !?...Con chó có dại không!?. Chuyện báo oán râm rang truyền miệng nhau nghe mà rùng mình
Hà Nội nay phát động không ăn thịt chó…hoan hô 2 tay. Trên Internet thấy mấy anh đi kiểm tra, thiên hạ bưng chó chạy trốn hối hả. Cuộc chiến chắc còn dài.
Nếu thiên hạ tẩy chay không ăn thịt chó chắc chẳng ai làm…chó. À Sài gòn cũng lắm nơi bán thịt chó ( ngả ba ông Tạ ) đó. Cũng cần phát động không ăn thịt chó.
Riêng mình ngẫm nghĩ không phải chỉ “ Bắc kỳ ăn thịt chó “…mà mọi người chẳng nên ăn thịt chó .
(Ngồi buồn viết lai rai .)
Viết theo anh Văn Nghiệp.
Mượn tấm hình của anh vậy
Duc Nguyen

SÔNG QUÊ


Quay về chốn cũ dõi nhìn sông
Cảnh đó người đâu não nuột lòng
Nước vẫn dâng tràn xuôi biển rộng
Ai còn lặng lẽ đứng bờ mong
Tà dương phủ tím tàn mơ mộng 
Bóng nguyệt pha vàng vỡ ngóng trông
Rộn rã Cà-Ty dào dạt sóng…
Đưa thuyền tấp nập giữa trời Đông
Cư- Nguyễn

KHAI HOA NỞ NHỤY. ...


Ngọc ngà trở dạ ru đêm
Êm êm ngọt tiếng vọng thêm sự tường
Thoát thai hoa nở giữa vườn
Nồng hương nụ biếc thanh dường mỏng manh
Choàng tay ôm trọn ngày xanh
Vây quanh tròn trịa biển hanh nắng chiều
Yêu thương phủ kín hoang liêu
Xòe tay nâng đỡ chắt chiu nét cười
Hạnh lành phúc phận xinh tươi
Làm người con đến trong đời ấp yêu. ....
Tuyệt vời vương tỏa cao siêu
Tình yêu từ đấy kết điều khai sinh
Tinh hoa nở nhụy quang minh
Lời ru thấm đẫm an bình nguyên sơ
Nghiêng vai gánh cả bến bờ
Mắt vui chứa cả đợi chờ đêm sâu
Canh thâu thổn thức nhiệm mầu
Nụ môi cảm nhận lần đầu lâng lâng. ....
Nhụy hoa vỗ sóng thanh tân
Đơm hương trổ nụ cân phân đủ đầy
THH(Cảm theo bài xướng NTT)

THỎA NGUYỆN


Ấm trầm ý nghĩa dung viên
Bên hiên thắm thiết một miền thảo thơm
Bỏ bao tất bật cháo cơm
Ta say nắng sớm cỏ rơm ruộng vườn
Trầu vàng cau nhánh trùng tương
Vấn vương nối kết dặm trường nghĩa nhân
Cho đầy khúc hát ái ân
Thanh tân chúc phúc bao lần đợi trông
Xinh tươi rạng rỡ đóa hồng
Bàn tay hoài vọng ngóng trông để rồi
Chẳng còn mơ ước xa xôi
Mắt thôi mãi vợi bờ môi thẩn thờ
Ru chờ tím vỡ cung thơ
Duyên tơ đã đến bến bờ trùng quang
Mơn man đắm đuối sóng vàng
Ngỡ ngàng buông thả thiếp chàng kề đôi
Cuộc đời cứ thế sinh sôi
Ngoài vườn hối hả vươn ngôi hiệp hòa
Thơ vần suối nhạc giao thoa
Lời thương chừng cũng thắp tòa long lanh
Chút lòng cảm khái trong xanh
Dạ vui trân trọng tình anh chị dành
Chuyển mưa cây trái thơm nhành
Hoa xòe khai nụ hạnh lành viên thông
THH

MỘNG VỠ RỒI


Tiếc để mà chi mộng vỡ rồi
Đau buồn khắc khoải một mình tôi
Bờ xa sóng vỗ tình vang dội
Bãi vắng triều dâng ái vọng bồi
Lặng lẽ nhìn trần gian gió nổi
Âm thầm dõi thế sự mây trôi
Tà dương đỏ sẫm màu u tối...
Bạc trắng màn sương phủ tóc đời.
Cư Nguyễn

TRĂNG&THƠ


TRĂNG về khởi xướng hoạ cùng thơ
Thơ chở thuyền Trăng ánh nhạt mờ
Mờ biển mây đùa Trăng thuở mộng
Mộng đồi núi giỡn gió Trăng mơ
Mơ hoài phố lạnh Trăng vàng toả
Toả rực hồ Trăng trải sáng bờ
Bờ ngóng Trăng chờ ai lãng bạt
Bạt trời viễn xứ nhớ Trăng tơ
Cư Nguyễn

VỌNG GÁC ĐÊM ĐÔNG


Vọng gác biên thùy giữa giá Đông
Đồi cao chiến sĩ giữ Xuân hồng
Bình yên xóm nhỏ người say mộng
Lặng lẽ tiền đồn lính dõi trông…
Nhớ Mẹ sương mù rơi áo mỏng
Thương em gió lạnh buốt vai bồng
Trăng về núi tỏa soi vàng bóng…
Vọng gác biên thùy giữa giá Đông
Cư Nguyễn

TÂM TÌNH


“Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà”
Trích trong thơ: Đây thôn Vỹ Dạ của cố thi sỹ Hàn Mặc Tử

Ở cách đồi thông phố lạnh và…
ĐÂY thầm quạnh quẽ chỉ mình ta
SƯƠNG miền viễn xứ buồn lan tỏa
KHÓI nẻo làng quê nhớ quyện hòa
MỜ mắt chờ mong người ngõ lạ
NHÂN sầu dõi đợi kẻ phồn hoa
ẢNH xưa nét cũ còn ghi dạ…
AI BIẾT TÌNH AI CÓ ĐẬM ĐÀ
Cư Nguyễn

NGÀY ĐÃ QUA


Tiếng gà gáy
Buổi trưa nghe xao xác
Trời mênh mông
Mây cũng chẳng buồn trôi
Đám lá khô
Con dế đùa xào xạc
Cõi vô thường
Ngọt lịm trên bờ môi
Ta trở về
Nhặt nắng cuối chiều thu
Từng sợi nắng
Ta đan thành tấm áo
Khoát lên vai
Đi qua đời mộng ảo
Vắng chân người
Đường cỏ dại hoang vu!
Tiếng mưa khuya
Lòng của đêm thổn thức
Giọt - phận người
Rớt từng hạt mong manh
Lóe qua đêm
Màu đêm đen vết mực
Thu tàn theo
Một chiếc lá lìa cành
CN 26/9/2018

TÌNH YÊU TUỔI HỌC TRÒ


Tình học trò ôi một thời áo trắng
Má ửng hồng bẻn lẽn cười dễ thương
Thật trong sáng của màu hoa tinh khôi
Chẳng mơ mộng cuộc đời ...sao đẹp quá
Tình học trò ôi áo trắng ngày xưa
Vẫn hai buổi sớm chiều đến trường Chính
Những vần thơ lưu bút ôi nguyệch ngoạc
Trắng thơm nồng của màu giấy yêu thương
Tình học trò ta tạm biệt xa nhau
Của mùa phượng vỹ nắng đẹp sân trường
Giờ hoài niệm chỉ là tình áo trắng.....
Ôi chưa biết yêu tuổi học trò xưa
Giờ kỷ niệm khẻ cười trong kí ức
Biên Nguyễn

THUYỀN


THUYỀN
Thuyền trôi mải miết giữa dòng đời
Thuyền ngược xuôi hoài nẻo gió khơi
Thuyền vượt bão giông đời nắng biển
Thuyền băng sóng dữ phận mây trời
Thuyền mơ bến cập yên bình gởi
Thuyền ước bờ neo lặng lẽ lời
Thuyền lạc loài theo cơn nước nổi...
Thuyền chờ tái ngộ cố nhân ơi!
Cư- Nguyễn
Họa
BIỂN
Biển mãi ngàn năm mặn với đời
Biển đầy cá bạc nẻo trùng khơi
Biển hôn bãi cát vờn con sóng
Biển hát bài ca quyện gió trời
Biển nhớ chiều kia người dỗi mộng
Biển mơ buổi nọ nghĩa thêm lời
Biển mong một sớm ngày tao ngộ
Biển khát khao tình đỏ thắm ơi.
Kiều Trang

KỶ NIỆM


KỶ NIỆM
Cố nhủ lòng quên kỷ niệm xưa
Rằng quên nỗi nhớ lại dôi thừa
Chân trời lãng tử chùng chân nhỉ?
Góc biển phiêu bồng mõi cánh chưa?
Bến đợi bao Xuân phai sắc thắm
Sông chờ mấy Hạ nhạt nhoà mưa
Hoàng hôn chậm xuống hồn cô đọng
Tiếng vạc kêu chiều não nuột thưa…
Cư- Nguyễn
Họa
KHÚC DẠO XƯA
Tiếng hát nồng nàn khúc dạo xưa
Làm tâm khắc khoải bởi duyên thừa
Hồng lên đôi mắt tròn ân nghĩa
Bạc giữa khung trời trọn ái chưa ?
Khách lữ hoài mong ngày Xuân đáo
Tha nhân mãi vọng buổi Thu mưa
Chiều buông nốt nhạc thầm mơ đọng
Giai nữ đâu rồi lăngj lẽ thưa !
TT Tuyền (25-9-2018 )

MƠ TÀN


Cánh buồm khuất biển cánh buồm trôi
Mộng vỡ tàn theo mộng vỡ rồi
Sương phủ vai gầy sương phủ lối
Lệ hoen mắt đỏ lệ hoen môi
Mây mù kéo ngập mây mù nổi
Gió lạnh lùa giăng gió lạnh bồi
Sao nỡ vong tình sao nỡ đổi...
Trắng như bọt sóng trắng như vôi
Cư- Nguyễn.

NGANG ĐÈO HẢI VÂN


CẨM tú sơn hà đẹp Hải Vân
Vân hòa quyện biển nhất dương trần
Trần gian nắng tỏa như vào Hạ
Hạ thế mây vờn giống khởi Xuân
Xuân gởi tình thơ bày cảm họa
Họa trao ý nhạc tỏ mơ vần
Vần hay điệu nhã say lòng khách
Khách lặng ngắm nhìn chẳng bước chân…
Cư-Nguyễn

GÃY…


GÃY mối duyên đầu hận tủi cay
Niềm đau giấu chặt trải bao ngày
Tình xưa nước cuộn trôi dòng chảy
Mộng cũ mây lùa đảo bóng lay
Kỷ niệm sương mờ giăng ngõ ấy
Hoài mơ khói tỏa quyện phương này
Trùng dương cách biệt tìm sao thấy…
Rượu uống canh dài mãi chẳng say!
Cư-Nguyễn

XẾP TÀN Y LẠI...


"Đập cổ kính ra tìm lấy bóng
Xếp tàn y lại để dành hơi"

ĐẬP tầm chẳng thấy hận nào vơi
CỔ điện còn đây nhớ rã rời
KÍNH vụn tình tan lòng mãi nuối
RA hình ảnh khuất dạ khôn nguôi
TÌM thơ để nén cơn sầu vợi
LẤY họa hầu xua nỗi nhớ hời...
BÓNG cũ người xưa thăm thẳm lối...
XẾP TÀN Y LẠI ĐỂ DÀNH HƠI.
Cư- Nguyễn.

ẢO VÀ THỰC


"Ngoảnh nhìn thời thế như cơn mộng
Được mất bại thành chốc ảo không"

NGOẢNH lại danh quyền tan bọt sóng
NHÌN quanh chức hão tựa mây bồng
THỜI cơ đã hé...vùi hy vọng
THẾ cuộc đang bừng...lịm ước mong
NHƯ khói lam chiều sương quyện mỏng...
CƠN mây sẫm tối lũ tràn đồng...
MỘNG tàn tỉnh giấc đôi tay rỗng
ĐƯỢC MẤT BẠI THÀNH CHỐC ẢO KHÔNG
Cư Nguyễn

LẠC LỐI.


Hương trầm nhẹ tỏa quyện trầm hương
Sương khói mây nhòa nhạt khói sương
Vướng mộng say lòng mơ mộng vướng
Vương tình đắm dại lụy tình vương
Tưởng mong chẳng đặng tàn mong tưởng
Chương kết không thành vỡ kết chương
Vọng tiếng chuông chùa ngân tiếng vọng…
Thương người lạc lối dõi người thương
Cư-Nguyễn.

YÊU ĐƠN PHƯƠNG


Cho dù thất vọng vẫn thầm yêu
Dẫu biết tình gieo khổ lụy nhiều
Lặng lẽ ôm sầu ai thấu hiểu
Cô thầm tưởng nhớ họ nào xiêu
Từng đêm khắc khoải phai hình liễu
Mỗi sớm hoài mong nhạt bóng chiều
Dệt gởi ngàn thơ lòng cũng thiếu...
Trao người vạn ý mãi buồn hiu?
Cư Nguyễn

NHỚ THƯƠNG


NHỚ THƯƠNG
Khúc nhạc xưa thầm gởi nhớ thương
Lời ca thổn thức vọng đêm trường
U hoài bởi sợi tình đang vướng
Khắc khoải vì tơ ái mãi vương
Lá rụng bên thềm ngơ ngác tưởng...
Hoa rơi trước ngõ ngẩn ngơ dường...
Thuyền ai lạc lõng về muôn hướng
Khúc nhạc xưa thầm gởi nhớ thương
Cư- Nguyễn.
Xướng
KÊU THƯƠNG
Sóng gào muôn kiếp mãi kêu thương ,
Cùng gió đong đưa nỗi đoạn trường .
Lối mộng đâu rồi hoang hoãi nhớ ,
Đường tình vụn dại khẻ khàng vương
Chiều buông tiếng nhạn đau sầu rụng
Tối vọng lời than khổ sở dường
Lê bước không hồn vô định hướng
Sóng gào muôn kiếp mãi kêu thương !
TT Tuyền (22-9 -2018 )

YÊU


"Đời không ân ái, đời vô vị
Kiếp sống không yêu kiếp sống thừa"
Cố thi sỹ Xuân Diệu

ĐỜI bể tình sâu thẫm khó vừa
KHÔNG thề hẹn trước dễ gì ưa
ÂN hoài giữ dạ chân thành hứa
ÁI mãi bền tâm chẳng dối lừa
ĐỜI vạn thăng trầm tim vẫn chứa...
VÔ vàn dạt nổi ý nào thưa...
VỊ thắm hương nồng dâng rực lửa
KIẾP SỐNG KHÔNG YÊU KIẾP SỐNG THỪA
Cư- Nguyễn

MẸ TÔI - NGỌC THÚY

HÃY THẮP LÊN NIỀM HY VỌNG 2 - Clara Ngo

ĐỜI THI SĨ


"Nỗi đời cơ cực đang giơ vuốt
Cơm áo không đùa với khách thơ"
Cố thi sĩ Xuân Diệu

NỖI khó sao kìm được ước mơ
ĐỜI ngàn cạm bẫy cứ thờ ơ
CƠ hàn vẫn ngập tràn mong nhớ
CỰC khổ luôn đầy ấp đợi chờ
ĐANG lụy tơ tình đâu thể gỡ
GIƠ vào sợi ái khó làm ngơ
VUỐT nanh cõi tục còn hăm hở...
CƠM ÁO KHÔNG ĐÙA VỚI KHÁCH THƠ
Cư Nguyễn

QUI CỐ HƯƠNG


Trỏ lại quê hương cả một trời…
Ào về kỷ niệm thưở rong chơi
Sông xưa óng mượt xanh làn tóc
Bến cũ mờ phai nhạt sóng đời
Nước vỗ dư âm khơi động tiếng
Thuyền lay ký ức nghẹn không lời…
Chiều buông nhớ quá lời ru Mẹ
Quạnh quẽ mưa buồn thổn thức rơi
Cư-Nguyễn.

HẠ TRẮNG


“HẠ MÃN MÂY TRỜI SẦU NHỚ NÚI
THU TÀN HOA LÁ TỦI THƯƠNG CÂY”

HẠ mang cánh phượng thả rơi đầy
MÃN khóa tan trường giã biệt đây
MÂY nghẹn ngào đưa tà áo nhỏ
TRỜI lưu luyến tiễn dáng ai gầy
SẦU hoen mắt lệ lòng ngơ ngẩn
NHỚ đẫm mi nhòa trí dại ngây
NÚI rẽ bờ chia người vạn nẻo…
THU TÀN HOA LÁ TIẾC THƯƠNG CÂY
Cư-Nguyễn

LEO ĐÈO


Trợt ngã bao người mãi bám leo
Trèo lên tuột xuống quẩn quanh đèo
Khòm lưng rướn ngực xòe tay kéo
Ưỡn bụng co mình rướn cổ đeo
Mệt thở lưng chừng buông thả véo...
Mòn hơi giữa đoạn lả rơi vèo
Nhìn xa đỉnh núi sương mờ nẻo…
Bỗng chốc ta mình cũng úa teo

BỖNG chốc ta mình cũng úa teo
Hoàng hôn tím sẫm phủ ngang đèo
Ngày xanh vụt thoảng hoài công kéo
Tuổi ngọc bay vù uổng sức đeo
Rũ gánh phong trần sông cuộn réo
Buông gùi khổ lụy suối gầm reo
Diều tung gió lộng trời xanh vẻo
Trợt ngã bao người mãi bám leo!
Cư-Nguyễn.

MẶC KHÁCH SẦU


"Thơ không kẻ họa thi nhân tủi
Phú chẳng người ngâm mặc khách sầu"

THƠ vượt muôn đèo núi biển sâu
KHÔNG trung bỗng chốc rực xanh màu
KẺ mang khắc khoải gieo niềm nhớ
HỌA mở tâm lòng trút nỗi đau
THI mộng quê nhà luôn thỏa ước
NHÂN mơ Tổ Quốc trọn mong cầu
TỦI buồn rũ sạch theo dòng nước
PHÚ CHẲNG NGƯỜI NGÂM MẶC KHÁCH SẦU
Cư- Nguyễn

BIỆT KHÚC


Lặng lẽ sương chiều buốt lạnh vây
Đồi thông cỏ dại khuất giăng đầy
Trường xưa quạnh quẽ chờ mong đấy
Phố cũ âm thầm ngóng đợi đây
Nhạn mãi phương trời mê nẻo ấy
Ta hoài ngõ vắng lụy nơi nầy
Hoàng hôn phủ chậm mơ hồ vẫy…
Kỷ niệm phai tàn thoảng bóng mây...
Cư- Nguyễn

ANH HÙNG


"Ví phỏng đường đời bằng phẳng cả
Anh hùng hào kiệt có hơn ai"
-Phan Bội Châu-

VÍ rằng thế sự an bình mãi
PHỎNG mấy người tranh đấu miệt mài
ĐƯỜNG chẳng gian truân ngàn chướng ngại
ĐỜI nào trắc trở vạn chông gai
BẰNG yên khiến ngủ quên lầm dại
PHẲNG lặng làm hoang phí dũng tài
CẢ nghĩ thiên đường nên ỷ lại…
ANH HÙNG HÀO KIỆT CÓ HƠN AI
Cư-Nguyễn

NHÀN


"Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn người đến chốn lao xao"
 Trích thơ của cố đại thi hào Nguyễn Bỉnh Khiêm

TA về ẩn dật rời huyên náo
DẠI chỗ an nhàn rẻo núi cao
TA lánh phồn hoa mờ huyễn ảo
TÌM quên phố thị hão huyền sao
NƠI hồi tưởng lại thời xanh áo
VẮNG lặng hoài mơ thưở chiến hào
VẺ đẹp vầng trăng vàng khuất đảo...
NGƯỜI KHÔN NGƯỜI ĐẾN CHỐN LAO XAO
Cư Nguyễn

CÁT BỤI


Buông mình, trả hết nợ đời vay
Một cõi vàng son nở mặt mày
Lạnh lẽo quan tài hiu quạnh đấy
Âm thầm nấm mộ lẻ loi đây
Tranh giành có giữ tròn niên kỷ
Chiếm đoạt nào đeo trọn tháng ngày?
Cát bụi! Quay về trong khoảnh khắc!
Sang giàu khốn khổ cũng xuôi tay...
Cư- Nguyễn.
Xướng
VÔ THƯỜNG
Nhắm mắt, xong rồi cuộc trả vay
Vua, quan, đến những kẻ ăn mày
Chung quy mọi kiếp đều như vậy
Rốt cục muôn người vẫn thế đây
Cái tạo xoay vần không tính buổi
Càn khôn hoán đổi, há theo ngày
Vô thường! Tất cả trong vài khắc
Tay trắng xuôi mình, lại trắng tay!
Thám Hoa

ĐÔI BỜ


Đôi bờ cách biệt lỡ làng duyên
Ngóng đợi hoài công chỉ hão huyền
Ước hẹn hôm nào mơ trọn nhuyễn
Mong thề buổi ấy mộng tròn nguyên
Trùng dương sóng vỡ tàn phai nguyện
Núi thẳm mây che phủ lịm nguyền
Biển hoá cồn dâu tình cũng chuyển
Yêu đầu đã phủ bóng tà quyên
Cư-Nguyễn

TIẾN SĨ GIẤY…


TIẾN sĩ danh hờ phỉnh gạt ai
Mua bằng giữ chức vẹn đều hai
Công trình chẳng thuận …”cò” lo xếp
Dự án nào thông…”chạy” thỏa ngài
Kết bọn vây đàn mưu quỷ sắp
Gom bầy hợp lũ kế ma bày
Tiền vay bạc lãi dân nghèo trả…
Lợi ích quan thầu cả mới hay!
Cư-Nguyễn

TRĂNG VIỄN XỨ


Trăng Thu rực rỡ sáng dương trần
Trải ánh trăng vàng nhuộm suối ngân
Chờ gió chờ trăng chờ lắm bận
Đợi trăng đợi bóng đợi bao lần
Thuyền trăng mãi lượn theo làn sóng
Bến nhỏ trăng còn rọi dấu chân
Viễn xứ trăng nào trăng cố quận?
Nhờ trăng gởi nỗi nhớ đôi vần...
Cư- Nguyễn.
Xướng
TRĂNG MUÔN ĐỜI
Mượn ánh trăng thu điểm cõi trần
Trăng đùn dải lụa hóa dòng ngân
Tình trăng tình gió tình muôn dặm
Ướm tuổi ướm trăng ướm vạn lần
Mật ứa trăng non ngời sóng cỏ
Trăng lồng chí cả vững bàn chân
Cùng ta chén ngọc này trăng hỡi
Gội đẫm hồn trăng nhỏ mấy vần!
Nguyễn Quốc Bình.