Mưa tràn ngập phố cảnh buồn ôi...
Mưa phũ phàng lên lắm phận đời
Mưa lạnh lùng tuôn người chìm nổi
Mưa hờ hững xiết kẻ cuộn trôi
Mưa về tím lạnh từng gương mặt
Mưa đến xanh rờn những khóe môi
Mưa chẳng qua miền khô đất cỗi
Mưa không viếng nẻo hạn xa xôi?
Mưa phũ phàng lên lắm phận đời
Mưa lạnh lùng tuôn người chìm nổi
Mưa hờ hững xiết kẻ cuộn trôi
Mưa về tím lạnh từng gương mặt
Mưa đến xanh rờn những khóe môi
Mưa chẳng qua miền khô đất cỗi
Mưa không viếng nẻo hạn xa xôi?
Cư- Nguyễn.