F Bình yên là những ngày bên mẹ cha ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Bình yên là những ngày bên mẹ cha

Mẹ à! Dường như, ngày càng lớn con có càng nhiều mối quan hệ hơn nhưng con chỉ biết chỉ có cha mẹ là thương con vô điều kiện, không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ con. Còn xã hội ngoài kia có điều kiện thì họ mới yêu và thương con đúng không mẹ.

Này xưa khi còn bé còn là một đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên, vui tươi, lúc nào cũng muốn mình được lớn nhanh, để rời xa gia đình, rời xa vòng tay âu yếm của cha mẹ để đi đến những nơi mà mình thích và làm những gì mà mình muốn. Nhưng dường như con đã sai rồi đúng không mẹ?

Thấm thoát con cũng được hai mươi ba tuổi rồi, cái tuổi chênh vênh, cái tuổi vừa bước chân rời khỏi giảng đường đại học. Ở cái tuổi lưng chừng ấy ta biết mình không còn là một đứa bé, không còn rong chơi như những đứa trẻ lên mười như ngày trước. Mà đó là cái tuổi của sự trưởng thành, cái tuổi mà ta biết mình phải học cách chấp nhận những khó khăn, những vấp ngã đầy gian truân của cuộc sống.

Mẹ ơi! Dù con có mạnh mẽ hay kiên cường đến đâu nhưng con cũng muốn mình được nhỏ bé trở lại, được mẹ âu yếm được mẹ ôm vào lòng và xoa đầu mỗi khi con khóc. Mẹ à! Dường như, ngày càng lớn con có càng nhiều mối quan hệ hơn nhưng con chỉ biết chỉ có cha mẹ là thương con vô điều kiện, không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ con. Còn xã hội ngoài kia có điều kiện thì họ mới yêu và thương con đúng không mẹ.

Có những ngày con thật sự rất cô đơn và mệt mỏi đôi lúc con trở nên bất lực muốn buôn bỏ tất cả, buôn bỏ cái nơi ồn ào nhộn nhịp được gọi là thành phố, để về trồng rau và nuôi cá với cha mẹ. Nhưng con không thể làm được bời vì cha mẹ đã cố gắng làm việc vất vả không kể ngày và đêm để nuôi nấng con, mong con luôn trưởng thành, là một đứa con gái mạnh mẽ. Và đặc biệt, dù chưa bao giờ cha mẹ nói ra nhưng con vẫn hiểu cha mẹ lúc nào cũng muốn con thành công trong sự nghiệp và tự đứng lên và bước đi bằng chính đôi chân của mình.

Sau tất cả những giông bão ngoài kia con chỉ mong ước thời gian có thể được quay trở lại, được ở cạnh cha mẹ, được ăn những bữa cơm đơn sơ, đạm bạc cùng với gia đình thì con cũng thấy hạnh phúc  lắm rồi. Cuộc sống vẫn cứ bận rộn với vòng vây của thời gian, bình minh rồi lại hoàng hôn, hoa nở rồi hoa lại tàn, chiếc lá kia mới ngày nào còn xanh non giờ đã úa vàng. Đó cũng là lúc con sợ nhất. Sợ nhất là cuộc chia ly cái điều mà ai ai cũng phải trải qua. Đó là quy luật tuần hoàn của cuộc đời không ai có thể né tránh được. Nếu cuộc sống có thể cho con đổi lấy hạnh phúc của mình  bằng sự ích kỷ để con có thể giữ cha mẹ ở cạnh con mãi mãi con vẫn chấp nhận. Để con có thể gánh vác những lo toan, cực khổ của cha mẹ đã dành cả quãng đời thanh xuân để nuôi nấng con.

Con yêu cha mẹ nhiều lắm!

© Ngoc Nuong – blogradio.vn