Đi... dập dịch
Đang mùa dịch, khách sạn vắng hoe vắng hoắt, cô nhân viên lễ tân mắt bỗng sáng bừng khi thấy một cặp đôi trẻ tuổi có vẻ từ xa tới, bước vào hỏi thuê phòng, cô đon đả cất tiếng hỏi:
- Anh chị có cần gì thêm gì nữa không ạ?
- Không, tôi không cần gì nữa – người thanh niên đáp
- Thế còn vợ anh? – cô lễ tân hỏi thêm
- À, may quá, cảm ơn cô đã nhắc tôi, bán cho tôi cái thẻ cào điện thoại nhé, vợ tôi chắc sẽ cần tôi gọi điện về.
Lời tự sự đầy xúc động
Hôm nay thành phố đã bước vào ngày thứ hai mươi mấy của cuộc chiến chống dịch cúm covid-19 giai đoạn hai đầy cam go.
Anh lướt xe nhè nhẹ trên phố để về nhà khi trời bắt đầu nhá nhem tối, những cơn gió mát thoảng nhẹ thổi từ hồ Bảy Mẫu sang hồ Ba Mẫu, vừa qua cổng công viên Thống Nhất, một cô gái khá xinh xắn, dáng hình gợi cảm giơ bàn tay nhỏ nhắn ra vẫy vẫy anh, cô cất tiếng hỏi với theo:
- Anh ơi, vui vẻ không anh ?!.
Anh ngoái đầu lại mỉm cười đáp:
- Vui chứ em, hôm nay anh vui lắm, bao nhiêu công ty sắp phá sản vì covid mà công ty anh vẫn có lương, cảm ơn em nhiều nhiều nhé!
Xe đã lướt qua một lúc lâu mà trong lòng anh vẫn còn lưu lại một cảm giác ấm áp đến kỳ lạ; ở đâu đó giữa cái thành phố bình thường vốn đông đúc và xô bồ này vẫn có những tâm hồn đẹp đẽ và vô tư đến vậy, người con gái ấy thật biết quan tâm, chia sẻ cảm xúc với cộng đồng, dù rằng không hề quen biết.
Theo Cử Tạ
Nguồn: http://danviet.vn