F tháng 8 2011 ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


LOI VAN NGAN 100 TU

          Xin lỗi đã không đến được, lời văn ngắn 100 từ này thay sự hiện diện. Gởi Minh .
       
                          HÃY  VUI  LÊN 

         Alleluia tiếng La Tinh có nghĩa  “hãy vui lên”, thế nên trong lễ tang người Thiên Chúa Giáo có dùng đến từ này.
         Đúng vậy! Khi chết là đã từ bỏ món nợ mà mãi mãi không thể trả hết và thật sự không lo lắng nghĩ suy. Vậy, hãy vui lên Alleluia.
         Hôm qua, nhiều Bạn làm giổ Minh, nhiều người không vui nhắc, nhớ Bạn thật nhiều, Minh người Bạn chân tình, đơn giản, luôn nghĩ về người khác, thử hỏi có bao người sống như Minh, được Bạn Bè ghi nhận . Hãy vui nơi chính suối .
           -  Alleluia  . . .   !

                                    Phan Thiết, Ngày 31.8.2011
                                        NGUYENTIENDAO                 

@ Chân thật với mọi người, cả  Thế Giới sẽ đáng yêu với Bạn.
                                                   NTD

GIỔ MINH

Nén hương trầm hôm nay
Bên hoa hồng nhớ Bạn
Mâm cơm trong ngày tháng
30 tháng 8 này
Bạn có biết có hay
Dù phương trời cách biệt
Các bạn cũng quay về
Sum họp vẫn đề huề
Trong ngày thương nhớ Bạn
Ôn kỷ niệm ngày tháng
Chúng mình ở bên nhau
Dù không ít bể dâu
Vẫn không mờ tình bạn
Minh ơi ...!
Nay sao là ngày tháng ?...
Bạn kết thúc cuộc đời
Số phận là tại trời
Nhưng buồn riêng cho Bạn
Một nổi buồn vô hạn
Chúng Tôi ngồi bên nhau
Vẫn nhóm bạn ngày nào
Kỷ niệm vẫn ngọt ngào
Nhưng nay không còn Bạn
Phương trời nào cách biệt ?...
Bạn đang ở nơi đâu ?!...
Mong Bạn hết khổ đau
Phiêu diêu về với Chúa
Hằng năm chúng mình nhớ
Ngày của bạn quay về
Bạn cũng nhớ vùng quê
Có những người bạn cũ
Trở về đây Bạn nhé
Cùng vui với chúng mình
Dù sinh tử phiêu linh
Chúng mình luôn vẩn nhớ
Người bạn hiền muôn thuở
Tận tụy trong cuộc đời
Với bạn ,với vợ hiền
Muôn đời thương nhớ Bạn
HÀN THU

TRÒN NĂM THƯƠNG NHỚ

Ba mươi tháng tám chúng mình cùng ngồi lại
Trong một ngày nhắc mãi tên Minh
Thánh Phao Lo trong tiếng cầu kinh
Và lan tỏa vào trầm hương van vái
Mong cho bạn được bằng an mãi mãi
Linh hồn về yên nghĩ chốn trời cao
Gặp bạn bè, cùng vợ chỉ chiêm bao
Những bài viết cồn cào thêm nỗi nhớ
Định mệnh an bài sau một lần gặp gỡ
Bọn chúng mình gặp lại để rồi xa
Dẫu bao năm bạn biền biệt quê nhà
Và ao ước hẹn châu về hiệp phố
Ngày bạn về như chim bay tìm tổ
Thăm mẹ già – tìm viếng những tâm giao
Gần mười năm chẳng chút đổi thay nào
Bạn giản dị hiền lành và rất thật
Tôi ơn bạn niềm tương thân chất ngất
Hiểu rồi thương quý bạn đến trăm phần
Bạn Minh ơi sao bạc phước vô ngần
Để lưu luyến lòng chúng tôi đến vậy
Chiếc ghế trống tôi ngờ Minh ngồi đấy
Cùng bạn bè nhắc lại tháng ngày xưa
Bờ biển xanh tăm tắp những rặng dừa
Chiếc xe Jeep êm êm bon trên lộ
Cùng chúng tôi bi bô và nhí nhố
Bao trận cười câu chuyện nổ râm ran
Kỷ niệm mênh mang - lệ đổ hai hàng
Nhớ bạn lắm Minh ơi ! có biết…
HƯƠNG TRÀ













Nhớ Bạn

(Thân tặng các bạn làm giỗ cho Minh)

Còn hai hôm nữa giỗ Minh
Với lòng tiếc nhớ bạn mình cúng cơm
Nguyện cầu cho bạn nhiều hơn
Kiếp sau giàu có đông con để nhờ
Tánh tình thì cũng như xưa
Hiền hòa mến bạn sống vừa lòng nhau
Nhớ khi gặp lại ngày nào
Ăn mặc vẫn vậy chẳng trao chuốt gì
Hỏi bạn bạn cười hì hì
Làm dân lao động làm chi lên đời
Thấy bạn sao hiền quá trời
Thấy bạn như thể chưa rời xa quê
Vậy mà bạn mãi không về
Buồn thương hình bóng gần kề năm xưa.

Tấn-hùng, Tân-định 28/8/2011

LOI VAN NGAN

                      NGÀY  XƯA  NGÀY  NAY 

       Ngày Xưa, thời trẻ thơ chơi đùa thường phải tìm nơi nào rộng rãi thoáng mát để bắn bi, đánh đáo, dích hình, đánh chỏng, nhảy cò cò, đánh chắc, bịt mũi bắt dê, nhảy dây, kéo dây . . . những cái chơi tập thể vận động trẻ con thế mà lắm khi trưởng thành còn nhớ và thích những trò đáng yêu nên thơ ấy. đã để lại trong lòng những ai qua tuổi thơ những trò chơi đó.
       Ngày nay, tìm mãi không còn thấy những trò trên, mà nay gần như trẻ thơ chơi trong căn phòng nhỏ, bỏ ăn uống, lại hút thuốc lá uống café khói thuốc bay cả phòng ngào ngạt khó thở, đó là ngồi trong phòng thuê máy Vi Tính, có khi lại ngồi cả ngày không vận động ngồi trên máy mở Internet, Blog, Email, Chat, trò chơi điện tử, âm thanh 3 chiều sống động, đánh đấm,  dao súng bắn giết nhau như thật, ma quỹ do người nghĩ ra tưởng tượng hải hùng như bên cạnh mình. Thật ghê gớm ớn lạnh! nhiều khi chơi phải nổi da gà. Máy móc trò chơi mỗi ngày khác hơn, hiện đại hơn nối tiếp liên tục gần như không có điểm dừng, đã cám dỗ người chơi phải theo mãi và nghiền ngập đến tuổi Thanh Niên vẫn mê muội không thua gì thuốc kích thích, đó là trò chơi trên máy vi tính Game.
       Chat, Email, Blog trên Internet, một đứa bé Thiếu Niên mở trang Blog coi đủ thứ, hiểu biết đã trở thành một Thiếu Nữ, chọc ghẹo phá phách tán tỉnh một Thanh Niên hay một  Ông già đáng Cha Chú nào đó trên mạng mà bề ngoài vẫn đóng vai, tỉnh bơ là một đứa Bé thơ ngây không giết gì, từ đứa bé tuổi Thiếu Niên đã trở thành tuổi Thanh Niên lão luyện qua Internet vượt không gian và thời gian mà chẳng hề hay biết, góc nhìn non nớt thấp nhỏ của mình đã sai trái lệch lạc hướng đi mà tưởng khôn ngoan, người lớn.
        Có đứa bé Gái tuổi chớm lớn, tuổi dậy thì, ngày ấy lên Internet để Email Chat gặp liền một người bạn Trai, 2 người quen nhau, Chat với nhau, thân nhau mà chưa bao giờ thấy mặt do cả 2 bằng lòng như thế, lần quen nhau đầu tiên trên máy bé Gái đã tự giới thiệu mình 22 tuổi, nghề nghiệp, yêu, thích, muốn. . . đủ thứ mà dùng từ ngữ rất Thanh Niên, Người bạn Trai Chat ấy rất lịch sự giới thiệu mình 24 tuổi nghề nghiệp. . . nên 2 bên rất ăn ý vui vẻ mỗi khi gặp nhau trên máy, rồi nghiền Chat phải hẹn hò đúng giờ G hằng ngày gặp nhau mà máy thì ra tiệm thuê mướn tính giờ, có những ngày bận bịu chờ trên máy không được nên buồn, khó ngủ, rồi giận hờn vô cớ đâu đâu trên máy.
         3 tháng trôi qua, tự mỗi người thích nhau,  người bạn Trai Chat ấy thố lộ đã yêu thương bé Gái chưa gặp mặt, đọc những lời tỏ tình, bé Gái có cảm xúc hưng phấn của trái tim, sung sướng có người yêu thương nên  trả lại những từ yêu thương, mặc dù thực tế mới 13 tuổi, đã đến lúc chín mùi phải gặp nhau mà lâu nay trốn lén. Nhưng bé Gái không dám lộ diện lấy lý do mình là Con Gái, mắc cở.
       Hôm ấy, điểm hẹn là ghế đá Công Viên, gốc Y đúng 6 giờ 30 chiều ngày thứ bảy, người  mặc áo xanh quần đen đó là Anh. Anh lấy làm vui sướng háo hức sẽ gặp, còn bé Gái cũng háo hức muốn biết Anh là ai? nhưng không dám lộ diện vì bé Gái, không là Cô gái 22 tuổi như đã Chat lâu nay, nên đứng trong bóng tối để nhìn ra sáng.
      Đúng 6 giờ 30 tại Công Viên ghế đá Y có một Thanh Niên ăn mặc lịch sự như chờ đợi ai đó mà trong đầu luôn tưởng tượng sẽ gặp người đẹp khả ái như những lời Email Chat đã nhận, diễn đạt thật đẹp mà đâu biết đó là những dòng văn thơ do bé Gái chép lại từ những tờ báo, Cũng lúc ấy có một bé Gái dự trù bước ngang qua ghế đá để nhìn mặt Anh Thanh Niên mà mình cảm mến nhưng vì tuổi tác nên không thể, khi bước gần đến ghế đá bỗng dưng người Thanh Niên quay mặt lại cũng vừa lúc bé Gái bước đến, rồi những chùm tia gặp nhau tại một điểm. Bé Gái như giật mình ngạc nhiên rồi thốt:
A ... Chú Bảy !
Chú Bảy... chờ ai đó?
    Chú Bảy tự nhiên ấm ớ như ai bắt quả tang mình việc gì đó, rồi nói:
Tao  ...  hóng mát .
Chú hóng mát, sao mà ăn mặc lịch sự vậy?
Ừ . . . ừ.
      Rồi Chú Bảy chào bé Gái bước đi khoan thai trong tư thế người hóng mát mà đang mặc bộ đồ đẹp, đôi giầy đắt tiền mới mua, dự định đi một vòng Công Viên sẵn chờ đợi luôn. Chú Bảy là người cùng xóm lâu nay, cách nhà bé Gái 2 căn, Năm nay Chú 60 tuổi rất đàng hoàng, có 1 Vợ 1 Con đã ly dị sống tại Mỹ.
       Sau khi Chú Bảy đi, bé Gái nhìn đồng hồ đã thấy trể mất 10 phút mà chẳng thấy ai, nên đi thẳng đến cái ghế đá cách đó 2 cái ngồi mà mắt luôn nhìn cái ghế Y ấy. Bé Gái năm nay học lớp 8, Con nhà buôn bán, Cha Mẹ lo làm ăn nên Con cần gì thì cho chứ  không để ý lắm nên tự do Internet.
       Đúng 1 vòng Công Viên khá rộng, trở lại cái ghế Y ấy mà không thấy ai nên ngồi chờ. Lúc này bé Gái nhìn kỹ Chú Bảy hơn, áo xanh quần đen, nghi ngờ nên bước đến gặp Chú Bảy trò chuyện mà nghĩ sẽ không biết mình,  gặp bé Gái Chú Bảy liền hỏi:
Cháu chờ ai ?
Chờ Bạn !
      Chú Bảy giật mình không lý Bạn nó là mình mà nghĩ chắc nó không biết mình đâu, nên hỏi thêm:
           - Chắc Con chờ Bạn Trai ?
      Bé Gái cười cười e ngại, Chú Bảy lại nghi ngờ hơn, hỏi lòng vòng, học hành, chơi game, có hay Chat không? Email không? Cuối cùng Chú Bảy biết chắc bé Gái này là người Con Gái mà Chú Bảy đã Chat Email hằng ngày nên thấy thật kỳ mà bên ngoài tỉnh queo tìm cách độn thổ. Còn bé Gái khi nói chuyện cũng phát hiện một vài cái ý khi Chat cùng bộ đồ Chú Bảy đang mặc là áo xanh quần đen, người Chat với mình 3 tháng nay là Chú Bảy nên mất hồn ít nói hơn rồi lẳng lặng xin phép Chú Bảy Con về, thật khúm núm. còn Chú Bảy thật ngại ngùng. Từ đó bé Gái và Chú Bảy luôn tránh nhau rất lạ kỳ mà không ai hiểu, biết tại sao?
       Đó là cái trò chơi hôm nay, thử hỏi có dám lưu lại trong bộ nhớ trẻ thơ hồn nhiên hôm nay không? Trò chơi Ngày Xưa và Ngày Nay.
               
                           Phan Thiết , ngày  7.8.2011
                               NGUYENTIENDAO

Một thoáng Sài gòn

Tặng người Sài Gòn !!

Sài Gòn bây giờ lắm đổi thay !
Rộn rịp đông vui suốt cả ngày
Nhưng bất chợt có những con đường vắng
Với khung trời rợp lá me bay
Một chút yên bình lá me xanh
Một chút nắng hanh lẫn trong cành
Một chút tơ lòng vương trong gió
Giữa Sàigòn hối hả trôi nhanh
Một thoáng qua rồi sao nhớ thương
Nhớ từng góc phố mỗi con đường
Công viên chiều xuống xanh như ngọc
Làn phấn thơm nồng hương tóc ai !
Sài gòn còn đó người tôi thương
Lặn lội mưu sinh giữa đời thường
Vẫn mong tất cả yên bình nhé
Và để cho lòng luôn mến thương !
Sài gòn còn đó người tôi thân
Vất vả gian lao đã bao lần
Nhưng vẫn thân yêu và mộc mạc
Giữa cuộc đời thầm lặng qua nhanh
Sài Gòn khung trời chợt nắng mưa
Mà vẫn yêu thương mấy cho vưà
Nơi đó còn vương nhiều kỷ niệm
Một thời son trẻ cuả ngày xưa
Sài Gòn hoa lệ cuả ta ơi !
Hòn ngọc Viễn Đông vẫn rạng ngời
Dù biết trong lòng còn sỏi đá
Mà đời vẫn cứ mãi thắm tươi
Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn ơi !!

Hàn Thu

LOI VAN NGAN 100 TU .

              BUỔI  TIỆC  NHỎ 

      Khá lâu vào Sài Gòn, mọi cái lại thay đổi, đẹp hơn.
     Đêm ấy hẹn gặp Bạn Bè, bỗng cơn mưa đâu đó thật lớn tỏa xuống như đe dọa Chúng Tôi phải bỏ cuộc. Thế mà ai nấy, không ai bảo ai cùng đội khăn áo đi dưới mưa để gặp nhau.
      Gặp lại, những người Bạn trong buổi tiệc nhỏ ấm cúng, ai cũng đều vui vẻ hồn nhiên rất thơ ngây dù nay đã tuổi U60 đang làm Ông Bà Nội Ngoại, rồi cũng tàn cuộc vui trong Tình Bạn thích thú ở tuổi Trắng Đầu.

                 Phan Thiết, ngày 25.8.2011
                    NGUYENTIENDAO
       
      @ . . . và Con Tim đã vui trở lại . . .
                              (Quên tác giả)

Thương Mến

(Tưởng nhớ bạn Minh)
Những người quen biết thương yêu
Những người bạn tốt sớm chiều gặp nhau
Nhớ nhiều khi phải xa lâu
Mong chờ những lúc buồn đau trong lòng
Cuộc đời đâu mãi thong dong
Sự đời bất trắc quặn lòng nghĩ suy
Hôm nào còn đến còn đi
Còn mong gặp lại những khi trở về
Bây giờ bạn đã ngũ mê
Êm đềm giấc mộng lê thê đêm trường
Bạn đi về chốn thiên phương
Bao người ở lại tiếc thương vô bờ
Gặp nhau mới đó đâu ngờ
Là lần vĩnh biệt mịt mờ phương xa
Bạn còn ấp ủ mặn mà
Chuyện chung cho lớp, cho nhà chuyện riêng
Một mình ôm mối ưu phiền
Ra đi theo bóng mẹ hiền hôm qua
Tôi buồn ở lại xót xa
Vội cùng giấy mực phân qua nổi niềm.

Tân Định ngày 01-09-2010
Tấn Hùng
(Cùng các bạn lớp 11B1 trường Chính Tâm Phan Thiết
Chia buồn cùng gia đình Minh – Hoà )

CHO LỚP MÌNH

Gốc si bỗng chợt trổ mầm,
Hoa mơ trẫy hội -âm thầm phố quên.
Sương đêm trĩu ngọn cỏ mềm,
Hương xưa hoài đọng êm đềm giấc xa
Gần trong tất dạ thiết tha
Ngàn năm thổn thức như là hôm qua...

Đặng văn Minh (tặng lớp 2009)

Ngôi sao phương xa

Rồi thì chúng tôi gặp lại nhau sau hơn hai mươi năm ly tán. Thời gian, năm tháng, tuổi tác có thể xóa nhòa đi tất cả nhưng không thể xoá được tình bạn giữa chúng tôi. Gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng. Từng lúc, từng lúc nhận ra từng nét thân quen thuở nào của nhau; vẫn dáng hình cao to rắn chắc, vẫn nụ cười hiền hòa với hàm răng cái lồi cái lỏm, vẫn với cách ăn mặc bình dị “lè phè” ngày nào. Sau lần ấy, chưa năm nào bạn vắng trong ngày họp mặt của lớp và cho đến những tháng năm sau này, bạn đã dành cho lớp, cho bạn bè tất cả những gì có thể. Tình cảm ấy thật đáng trân trọng và khâm phục.

Hai thằng, trên chiếc Honda 81 cà tàng oằn xuống do quá tải dạo một vòng khắp Thành phố Phan Thiết; phố xá, cảnh vật, con người đổi thay theo thời gian. Đường Lê Hồng Phong qua bùng binh nhỏ nối dài Thủ Khoa Huân hồi đó là khu vực quân sự. Vì an ninh, lối đi bị bịt lại lớp lớp bằng những cuộn dây thép gai - Đây rồi! Nhà mình chỗ này, tuổi thơ của mình gắn chặt với ngôi nhà ấy nhưng sao bây giờ xa lạ quá. - Kia ! Ngày xưa là nhà của Bác mình đó. - Con đường này ngày ngày mình đến trường, có hôm ngại xa nên phải băng qua động cát cho gần…Tối đến, hai thằng trải chiếu dưới nền nhà rì rầm chuyện ngày xưa, chuyện ngày nay cả đêm…

Đùng một cái, bạn ấy nói đang làm thủ tục đi định cư ở nước ngoài. Trời…! Tóc đã bạc gần hết còn trẻ trung gì nữa đâu, ngoại ngữ thì quên sạch chỉ nhớ duy nhất hai chữ yes, no (nghe nói sau này còn nhớ thêm chữ good morning); chuyên môn nghiệp vụ thì chẳng có, qua bên đó làm gì để sống…- Thôi kệ, biết làm sao hơn, ở đây mình chẳng nghề nghiệp, công việc không ổn định, cuộc sống vô cùng chật vật, cố gắng lắm mới kiếm nỗi ngày hai bữa, thử qua đó “đổi đời” xem sao. Thế là tài sản bán sạch, kể cả cả ngôi nhà “không có số” hơn mười mét vuông cũng bán nốt để lo giấy tờ hồ sơ thủ tục xuất cảnh.

Hôm tiễn bạn lên đường tại Phi trường Tân Sơn Nhất, cũng phong cách bình dị lè phè, cô bạn học nhắc nhở - Qua bên ấy trở thành người phương Tây rồi, chỉnh trang lại nha. Bạn ấy cười, nụ cười vừa vui vừa mếu như cảm nhận được tất cả tình cảm và lòng thương yêu của các bạn dành cho bạn ấy. Bịn rịn mãi cho tới khi máy bay chuẩn bị cất cánh mới chịu đi, còn ngoái lại - Mình rán “cày”, mười năm sau sẽ về thăm các bạn. Nghe sao mà thương bạn ấy quá.

Mà bạn ấy về thật, không phải là mười năm mà chưa đến mười năm, về để thăm mẹ già trong cơn hấp hối, về để thăm từng người bạn một, hai thằng lại có dịp một đêm rì rầm chuyện bên tây, chuyện bên ta…

Tôi chưng hửng lặng người khi nghe tin bạn ấy vĩnh viễn ra đi; cơn đột quỵ quái ác không tha cho bạn ấy, đột ngột quật ngã bạn ấy không kịp trở tay, không một lời trăn trối, không một lời từ biệt. Nhắm mắt, xuôi tay ra đi. Cả cuộc đời của bạn thật “bình dị” cho đến lúc chết cũng “bình dị”. Có ai ngờ mười năm là quá muộn nên phải về sớm để thăm lại các bạn lần cuối; có ai ngờ buổi tiệc tiễn bạn qua bên ấy là buổi tiệc chia ly vĩnh viễn không bao giờ còn gặp lại bạn nữa. Người ở lại vẫn còn nhói đau mỗi khi nghĩ đến…

Người ta nói, mỗi linh hồn là một vì tinh tú. Đêm đêm, nhìn lên bầu trời phương tây xa xa, giữa hằng hà sa số các vì tinh tú, có một ngôi sao nhấp nháy nhấp nháy nhìn về quê hương xa xôi, mà phải thật chăm chú mới thấy được. Bạn Minh đó các bạn ơi./.

Chúc Lành Bạn Minh

(Bài thơ này anh Hùng viết sau khi đọc bài thơ của Minh
biết Minh đang bị bệnh. TL đăng lên cho các bạn cùng
xem nhớ về Minh nhân ngày giỗ sắp đến 30/8/2o11)


Bài thơ Minh gởi về đây
Đọc xong cảm thấy chất đầy bi ai
Làm người đâu tránh họa tai
Đến sớm đến muộn tùy Ngài ban ân
Bần thần nghe bạn bệnh thân
Cảm thương chẳng giúp được phần đớn đau
Bạn mình chung thủy trước sau
Cầu mong bạn được Chúa trao phước lành
Sáng ngày bạn thấy trời xanh
Thấy người bạn mến vây quanh chúc mừng
Bởi vì lòng tốt sáng trưng
Xóa bao u tối bệnh ngừng biến tan
Chúc bạn năm mới xài sang
Gởi cho họp lớp vài ngàn đô-la
Cám ơn hai bạn Minh Hòa.

Tấn Hùng, Sàigòn 07/05/2008

Bài Thơ Của Minh

Hương trầm thắp hết đêm nay
Đón ngàn cánh nhớ thương bay quay về
Vô thường nhắc lại câu thề
Phù vân khai hội bốn bề quỳnh dao
Người chờ người dưới câu ru
Đêm riêng chung giấc vàng thu hóa hình
Hẹn về giữ lấy nụ hồng
Hẹn về ngày ấy cầu vòng khoanh mây.

(Thơ của Đặng văn Minh đọc qua điện thoại
                                                                     Lúc 11h15 ngày 30/04/2008)

Yêu thương

Chuyện gặp trên đường

Cái vỏ lon

Cơn mưa bất ngờ ào ào đổ xuống như thác rồi cũng bất ngờ tạnh hẳn, đường sá ướt át, nhơ nhớp, trơn trượt. Bà cụ già ốm yếu vì đói khát, da nhăn nheo do tuổi tác, đen sạm vì nắng gió với cái nón lá rách trên đầu lom khom nhặt cái vỏ lon bia ai đó bỏ trên đường.

Một chiếc xe chạy qua kéo theo làn gió, thổi lăn cái vỏ lon khi cụ già gần chạm tới, vẫn kiên nhẫn bám theo.

Lại một chiếc xe chạy qua cuốn cái vỏ lon ra gần giữa đường, cụ già tiếp tục lom khom đuổi tới.

Một người mập mạp, trắng trẻo, ăn mặc sang trọng trên chiếc xe hai bánh đắt tiền chạy tới, thay vì dừng lại nhặt hộ cái lon cho bà cụ hoặc phớt lờ như không nhìn thấy. Ngoái cổ lại “muốn chết hả”.

Ở đời, vì hoàn cảnh khắc nghiệt, có những người bất chấp cả nguy hiểm buộc phải làm những việc mà ít người dám làm để kiếm sống hàng ngày.

Không biết bà cụ già mỗi ngày nhặt được bao nhiêu thứ người ta bỏ đi để sinh sống và cũng không biết với công việc này bà cụ “tồn tại” được bao lâu?

Chuyện xóm làng

Ly hôn
Gặp nhau, quen nhau, yêu nhau rồi sống bên nhau. Tưởng là mãi mãi hạnh phúc cho đến ngày xuôi tay nhắm mắt. Ngờ đâu chưa được 3 năm, hai người đưa nhau ra trước tòa ly hôn dù làng xã đã nhiều lần hòa giải nhưng không có kết quả.

Đầu giờ chiều nay, phiên tòa mở bất thường, thông lệ thì bắt đầu vào buổi sáng, có lẽ chuyện tế nhị, không muốn ai tham dự. Cả hội trường xử án vắng tanh, duy nhất chỉ có đôi vợ chồng trẻ dáng vẻ mệt mõi, chán chường, hồi hộp…đứng đối diện hội đồng xét xử. Sau những trình tự theo pháp luật. Vị thẩm phán tuyên “Tôi tuyên bố, anh chị được ly hôn. Bản án có hiệu lực kể từ ngày…..”. Những năm tháng sống chung với nhau kết thúc từ đây, cánh cửa hôn nhân vụt khép lại chia cắt mỗi người một ngã. Một chút chua xót, một chút tiếc nuối, một chút xao động. Thế là hết, mọi việc đã chấm dứt…Ngoài kia, những tia nắng cuối cùng trong ngày còn rơi rớt vàng vọt, ảm đạm như tâm hồn anh chị.

Người phụ nữ vội vã đi thật nhanh về hướng bến xe, chuyến xe cuối cùng trong ngày cũng vừa lăn bánh cách đây ít phút. Lần đầu tiên về phố Huyện, cảnh vật xa lạ quá, không người quen, không nhà trọ. Chị dáo dác nhìn quanh, nỗi lo lắng, bồn chồn xuất hiện trên khuôn mặt, nhà cách trên 20 cây số, qua nhiều quảng đường vắng, trời gần tối, làm sao đi bộ về. Khi không còn đường nào tính, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm rất quen thuộc “lên đây tôi chở về”…

Người đàn ông cách đây không lâu còn được gọi là chồng ngồi trên chiếc xe đạp sát bên cạnh chị. Chiều nay ra khỏi tòa án, anh nhìn thấy chị ngơ ngác một mình giữa bến xe vắng tanh, nỗi thương cảm chợt nổi lên trong lòng, cái cảm giác này dường như mất hẳn trong anh từ ngày hai người đi đến quyết định chia tay. Một thoáng đắn do, nhưng không còn cách nào hơn chị bước đến ngồi lên. Ôi sao mà quen thuộc đến vậy, chiếc xe đạp chị đã từng ngồi không biết bao nhiêu lần từ những ngày hai người quen nhau, tấm lưng to bè người ngồi trước đã từng là chỗ dựa vững chắc của đời chị, những ký ức hạnh phúc mơ màng hiện về như những thước phim làm chị quên hẳn những gì đã xảy ra chiều nay, cảm giác lãng mạn yêu đương ngày ấy chợt sống dậy làm tim chị đập rộn lên, giờ mới thấy quý giá những gì trước đây xem rất bình thường nay đã bị mất đi…

Không biết vì lý do gì hai người chia tay và cũng không biết quảng đường đá gập gềnh hơn 20 cây số tranh tối tranh sáng anh chị đã nói với nhau những gì mà vài ngày sau đó trời chưa tỏ mặt người ta đã thấy anh chị chờ sẵn ở cổng tòa án để xin hủy bản án ly hôn.

Ôi! Chuyện tình yêu, hợp tan, tan hợp chẳng biết đường nào mà nói./.

Lòng Mẹ 2

Thương tặng tất cả các bạn lưu lạc nơi xứ người, không gì buồn hơn là xa mẹ và xa quê khi mỗi mùa báo hiếu về, không được gần mộ của mẹ để thắp một nén hương dâng mẹ…để cám ơn mẹ đã sinh dưỡng ra ta.

Con Của Mẹ

Làm thơ tôi để tặng người
Làm thơ tặng mẹ thì chưa bao giờ
Bởi mẹ còn sống sờ sờ
Nhớ thương nói chuyện nắm rờ chân tay
Từ ngày mẹ mất đến nay
Mỗi khi nhớ mẹ lòng ray rức buồn
Hai hàng nước mắt muốn tuôn
Còn đâu bóng mẹ chiều buông đợi mình
Con về mẹ ngủ mới yên
Cơm canh đợi sẵn ưu phiền mẫu thân
Mỗi khi đau ốm thất thần
Gần bên có mẹ ân cần chăm lo
Có mẹ con được ấm no
Có mẹ con được tập bò tập đi
Có mẹ con chẳng lo chi
Cứ ăn cứ lớn có khi còn hờn
Mẹ thương mẹ bỏ hết trơn
Bởi con của mẹ ai còn hơn đây
Nuôi con chẳng sợ thân gầy
Miễn con bú mớm no đầy mới vui
Công lao của mẹ cao vời
Con không trả hết một đời của con.


NTH viết cho mẹ ngày Vu Lan Tân-mão 2011

KÍNH DÂNG MẸ

Kính dâng mẹ những cành hoa cúc trắng,
Tận đáy lòng con yêu mẹ thiết tha.
Mái nhà xưa từng kỷ niệm đậm đà,
Giờ cách biệt mẹ về nơi chín suối
Trong tim con ngẩn ngơ bao tiếc nuối
Từng chiều về quỳ bên mộ xót xa.
Mẹ thương yêu! số kiếp phải chăng là
Cuộc trần thế xoay vần trong ngao ngán
Rời xa con mẹ về miền quá vãng........
Cầu hương hồn mẹ đắc độ cao siêu
Mẹ phiêu diêu trong kinh mõ sớm chiều
Mẹ tỏa sáng những đài hoa thơm ngát
Mẹ biết không với nỗi buồn man mác...
Một mình cha đối bóng với đêm trường
Tâm hồn người kết tụ mọi yêu thương..
Mãi khóc mẹ não nùng trong thầm lặng
Riêng chúng con ghi nhớ lời mẹ dặn..
Sống chan hòa , nhẫn nhục để yên vui
Mẹ yêu ơi! bao cay đắng ngậm ngùi
Bao vất vả gian lao trên vai mẹ
Mẹ hy sinh hết cuộc đời son trẻ,,
Cho đến ngày mẹ lặng lẽ ra đi..
Mùa Vu lan con lạy đấng từ bi..
Xin sám hối những điều con lầm lỗi....

Quê hương bỏ lại

Thương tặng tất cả các bạn của PQ

LOI VAN NGAN 100 TU .

                                       TAÁM  LOØNG  MEÏ 

         Ba nhaäu, Meï ñaùnh baøi neân luoân xaøo xaùo laøm Anh Em Toâi khoå sôû theo laøn soùng baát an aáy. Bieát bao laàn Ba boû nhaäu, Meï boû baøi nhöng vaãn quay laïi.
         Hoâm aáy Ba Meï höùa vôùi Anh Em Toâi döùt khoaùt boû caùc taät xaá . Meï ñeán Chuøa cuùng baùi, Ba laêng xaêng côm nöôùc ôû nhaø ñeå chaïy troán nhaäu.
         Ñöôïc 1 thaùng, Ba laên ra cheát ñoät töû, ñaùm tang khaùc bieät, baøn thôø luoân coù chai röôïu ñeá vaø mieáng caù khoâ thôm löïng.
        Ñoù laø taám loøng cuûa Meï daønh cho Ba .

                                                      Phan Thieát, Ngaøy 6.5.2008
                                                          NGUYENTIENDAO

               @ Vôï Choàng soáng gôûi thòt, cheát gôûi xöông
                                                      Tuïc Ngöõ Vieät Nam 

Về mẹ

LOI VAN NGAN 100 TU

   Tặng Người Mẹ  luôn can đảm

                                    HOÀI  BÃO  CỦA  MẸ 

         Mẹ bước sang tuổi U60 tóc bạc trắng, răng nhai khó, hay đau nhức, da bắt đầu nhăn, quái ác hơn phát hiện con bệnh chưa có thuốc chữa đang ở trong Mẹ, nhưng Mẹ vẫn cố lạc quan, vô tư để lo lắng cho Anh Em Tôi đến nơi đến chốn, đó là hoài bão của Mẹ.
         Anh Em Tôi biết, luôn khuyên “Hãy hưởng những gì của tuổi Gìa đi Mẹ” , Mẹ trả lời:
          - Mẹ không thiếu, chỉ thiếu sự yêu thương đùm bọc của các Con.
         Nghe qua, Anh Em Tôi ôm Mẹ mà khóc Yêu Thương.

                                             Phan Thiết, Ngày 25.6.2008 
                                                   NGUYENTIENDAO

   @ Thiên Đường ở dưới chân các Bà Mẹ
                                    Kinh Hồi Giáo

LOI VAN NGAN

                                 CŨNG  LÀ  MẸ

      Tôi có 1 đứa Con Trai duy nhất nguyện sẽ nuôi nấng Nó thành đạt nên cố gắng, Mẹ Con sống nhờ vào nồi Bánh Canh, Chị Bảy có 4 đứa Con Trai Gái, hằng ngày sống ở Chợ, nhờ vào buôn gánh bán bưng, cả 2 Gia Đình đều ở trong cái xóm ổ chuột bẩn thỉu mà không ai còn Chồng. 
        
       25 năm sau  . . . Mẹ bệnh nặng sợ không qua được. Anh Hai gọi các Em ở những phương trời khác nhau về đây để gặp Mẹ, cái riêng vui gặp Anh Em, cái chung buồn lo cho Mẹ. 
           +  Hôm nay tụ tập đông đủ 4 Anh Em bên cạnh Mẹ, Anh Hai nói:
        - Mẹ ! Anh Em Con tụ tập về đây đầy đủ, mỗi người mỗi phương trời nhưng Chúng Con mãi mãi yêu thương nhau như thời thơ ấu mà Mẹ đã dạy bảo, hãy an tâm nha Mẹ !
           +  Anh Ba, về thăm Mẹ, mọi việc tạm gác qua bên mặc dù những công việc cần Anh giải quyết, Anh ngồi bên Mẹ mà ánh mắt nhìn xa xa như thấy lại những hình ảnh Mẹ tảo tần, lam lũ với 2 bàn tay trắng nuôi nấng dạy dỗ 4 Anh Em khôn lớn mà Mẹ không bao giờ rên rĩ khổ đau thế nào. Nay Mẹ nằm trên gường bệnh, người thì đau nhức nhưng khuôn mặt vẫn cố tạo nét vui, Mẹ nhìn, biết từng đứa Con xa trở về thăm mà có lẽ Hạnh Phúc tràn đầy trong lòng Mẹ. Ôi Mẹ !
           +  Chị Tư, thăm Mẹ, được nắm bàn tay Mẹ những giây phút cuối, nước mắt chảy thật nhiều. Mẹ còn khỏe sao không về thăm Mẹ để được nắm bàn tay khỏe mạnh của Mẹ và được nghe Mẹ nói, nhìn Mẹ cười, thấy Mẹ ăn. Mẹ Con có lỗi vì không trả được công sinh thành, nuôi dưỡng, dạy bảo của Mẹ. Con thành danh nhưng không thành nhân. Xin Mẹ hãy tha thứ cho Con nha Mẹ .. .  Mẹ . . .
          +  Đứa Em Út, nhận tin của Anh Hai về thăm Mẹ bệnh chờ ngày nhắm mắt đã 1 tuần nay mà Mẹ không thay đổi trạng thái bệnh, ở bên Mẹ ấm áp tình mẫu tử, được cầm tay, được thấy Mẹ cười, được nói với Mẹ thật vui sướng. Rồi hết tuần thứ 2, phải về lại xứ Tây, chia tay Mẹ, nước mắt chảy, chân không muốn đi nhưng phải dứt khoát bước những bước mạnh của nam nhi. Đứa Cháu đưa ra phi trường chia tay bước vào cổng Hải Quan được vài bước, tiếng đứa Cháu ở ngoài cổng Hải Quan thả điện thoại xuống, nói thật lớn :
     - Ngoại chết rồi Cậu Út ơi !
         Nghe tin ấy đứa Em Út quay lại nhìn đứa Cháu khá lâu, rồi nói thật lớn:
          - Hãy đốt dùm Cậu . . .cây nhang cho Ngoại.
         Rồi quay vào bước đi mà không biết đi đâu. Đó là 4 đứa Con của Chị Bảy.
            
          Còn thằng Thắng Con Tôi.
         Nó ngồi trên xe đắt tiền, ăn Nhà Hàng, luôn mang kính đen để tránh mọi người quen, Nó lớn lên tại khu phố bẩn thỉu, Ba Nó mất khi Nó 5 tuổi, Tôi quyết chí lo cho Nó ăn học, sau khi tốt nghiệp Đại Học, Công Ty lớn chọn đưa đi học nước ngoài vài năm, rồi lại vài năm về làm Ông Lớn của Công Ty nên Nó trốn quá khứ nghèo khổ bẩn thỉu.
        Mỗi lần về thăm Tôi đều ở Khách Sạn nhiều tiền , mặc những bộ đồ mắc tiền , đi những đôi giầy hiệu , ăn ở nơi sang trọng và như thế nên không về nhà mà nhắn Tôi lên thăm, Nó lại mang kính đen nhiều hơn mỗi khi ra đường ở xứ này. Nhưng mọi người ở cái xứ nho nhỏ này, đều biết điều này nên đổ dồn hết lên đầu Tôi những từ ngữ gì về đứa Con Bất Hiếu. Mỗi lần nghe một hai từ ấy Tôi đau đầu chỉ biết khóc, lần này Nó về thăm, nhắn Tôi lên khách sạn gặp Nó, bỗng dưng Tôi nghĩ đến Chị Bảy mà những ngày cuối đời của Chi, Tôi gần gủi tâm tình nhiều hơn, đang nghĩ về Chị Bảy, người Mẹ cả một đời hy sinh cho 4 đứa Con rồi cũng ra đi, còn Tôi không biết về đâu . . . rồi đâu đó văng vẳng lời hát:
          . . .  Mẹ là những tiếng hát ấm áp khi đông lại về . . .  Mẹ đã có những lúc thức trắng cho Con bao đêm ngủ say . . .
     - Phải Tôi là Mẹ và Chị Bảy cũng là Mẹ  . . . 
          Mà nước mắt Tôi đã chảy từ bao giờ , chẳng biết những giọt nước mắt trên chảy cho Tôi , Nó , Chị Bảy hay 4 đứa Con Chị Bảy .
     
                                  Phan  Thiết . Ngày 10.8.2011
                                        NGUYENTIENDAO


    @ Mẹ là sự hiện hữu vô biên .
                                                      ( Quên )

Nghĩ về mẹ


(Sưu tầm từ Internet)

LỜI VĂN NGẮN

             VỀ  HAY  Ở  
                                                  
      Cứ vào cuối Hè, Mẹ lại phải tăng ca quét rác nhiều hơn để kiếm thêm tiền lo cho Tôi, làm Tôi hoang mang nên Về hay Ở.
      Ở, để đi làm kiếm tiền, lương lại cao hơn mọi lúc, do mùa Hè học sinh về quê nhiều làm tiền thuê người cao hơn mọi khi, nên Tôi lo nghĩ cố tính toán ở lại đi làm để Mẹ bớt cực khổ lo cho Tôi, mà lúc nào lòng Tôi cũng muốn luôn bên Mẹ, duy chỉ có dịp nghỉ Hè này mới bên Mẹ mà thôi.
       Về, để Mẹ vui tinh thần mà vật chất phải cộng thêm, lo sợ Tôi ốm đói, bồi dưỡng cho Tôi những tháng ngày không có Mẹ bên cạnh, nên tốn kém mà Mẹ chẳng bao giờ nề hà, lại mong Tôi về.
       Ở hay Về làm Tôi phân vân, so đo tính toán lợi hại từng đồng một, Về hay Ở mãi chưa ra mà ngày Hè gần bên. Cuốc điện thoại từ quê nhà gọi lên nhắn gặp Tôi, báo tin Mẹ bị tai nạn xe do làm thêm ca quét rác về đêm đã qua đời. Tôi đành bỏ hết mọi chuyện về với Mẹ. Mẹ chỉ còn cái xác chết không hồn, Tôi ôm Mẹ vào lòng khóc như chưa bao giờ biết khóc.
       - Mẹ ! Mẹ là giọt nắng ấm áp đời Con.
       - Mẹ ! Mẹ là dòng suối long lanh chờ đợi.
       - Mẹ ! Mẹ là tất cả đời Con.
       - Mẹ . . . 
       Cùng lúc ấy văng vẳng lời hát:
       . . .  Mẹ là những tiếng hát khi đông lạnh về . . . Mẹ đã có những lúc thức trắng cho Con bao đêm ngủ say . . . Mẹ . . .
    
            TP. Hồ Chí Minh, Ngày 28.11.2008
                   NGUYENTIENDAO

  @ Ta có thể mua tất cả trừ Người Mẹ .
                          Tục Ngữ Anh

Nổi Đau Của Mẹ

Mẹ đâu có tội tình chi
Mẹ không khổ vì mẹ
Mà mẹ khổ vì con của mẹ
Người ta còn nói mẹ ác nên đẻ nó ra như thế
Miệng đời độc hại do người đời chưa hiểu
Bởi mẹ xung phong ra chiến trường trận địa
Cùng đồng đội giữ gìn từng tấc đất quê hương
Hiến tuổi thanh xuân dưới pháo đạn mưa bom
Mẹ may mắn còn sống về dựng xây đất nước
Còn bao xác đồng đội vùi sâu chưa tìm được
Mẹ mong có hạnh phúc đã chờ lâu
Con của mẹ niềm tương lai hy vọng bắt đầu
Mẹ nâng niu nuôi nấng thành người có ích
Không hiểu sao nó lớn nó lại càng ngờ nghệch
Nằm ì ra chẳng biết đứng chẳng biết đi
Ôi khổ cho mẹ chẳng nói được lời gì
Chỉ một mình khóc rơi biết bao nước mắt
Chỉ một mình hết than trời rồi trách đất
Mẹ có biết đâu do chất độc màu da cam
Một chất độc của quân thù dám làm
Diệt con người cả mầm xanh sự sống.

NTH ( 8-8-2011)

LOI VAN NGAN 100 TU

              CHÁNH  ÁN  VÀ  BỊ  CÁO

        Hai người Bạn học thân nhau từ bé, đứa nhà giàu đến cấp 3 bỏ học, sống trụy lạc ăn chơi hút chích còn đứa nhà nghèo kiếm tiền, cố gắng học.
       15 năm sau . . . tại một phiên tòa xét xử, bị cáo đứa nhà giàu năm xưa nay mang tội cướp của giết người. Xử án người Bạn học nhà nghèo năm xưa nay là Chánh Án. Hai người Bạn gặp lại nhau trong bối cảnh khắc nghiệt. Chánh Án phải xử theo luật không thể khác mà lòng đau cắt xé, còn bị cáo cúi đầu hối tiếc .

                     Phan Thiết, Ngày 6.8.2011
                           NGUYENTIENDAO
              @ Cuộc sống là Tự Điển của Chúng Ta
                                                     Emerson 

LOI VAN NGAN 100 TU .

    Tặng người Bạn Phan Rang
                     
                                              HẠNH  PHÚC  TÌNH  BẠN .
          
         Nhận tin Vợ Chồng người Bạn Trai học cùng lớp mà 36 năm không gặp, đến đây tìm Tôi, vừa bỏ điện thoại, chuông lại reng, một giọng đàn ông lịch sự :  
 - Alo! Tôi Tiến Đạo, xin hỏi có phải số máy này là của Ngọc Mai không?
           30 giây lắng đọng:
          -Vâng ! . . . Ngọc Mai . . . đây !
         Người Bạn hỏi có đến thăm Tôi được không, Tôi bằng lòng. Đang lay quay bồn chồn chưa kịp, Bạn đã đến. Tôi quýnh quáng, mừng rỡ hạnh phúc gặp lại nhau mà mấy ngày nay, cảm giác Tình Bạn vẫn còn ngầy ngật.

                                               Phan Rang, Ngày 4.8.2011
                            
                                                   NGUYENTIENDAO
 
   Hãy giữ lấy thời gian khi nó đến, nếu không nó sẽ biến đi ngay
                                                             John Ray 

Chim Về Gọi Nhau

Dòng sông lẵng lặng êm trôi
Tình tôi lơ đểnh bên đời gieo neo
Sông quê ôm ấp làng nghèo
Đói ăn cùng cực khổ đeo không rời
Ngày kia mưa ướt tả tơi
Anh đi biền biệt buồn ơi là buồn
Mắt tôi đẩm lệ suối tuôn
Mẹ thương con gái khơi nguồn sâu xa
Ngày xưa mẹ cũng thương cha
Bao nhiêu trắc trở phân qua đoạn trường
Một ngày súng nổ trên nương
Mẹ tôi lưu lạc trên đường tản cư
Còn cha mất tích bấy chừ
Mẹ con hủ hỉ trôi như lục bình
Làng nghèo dừng bước phiêu linh
Ấm êm mấy chốc đinh ninh viên trường
Ngày mùa lúa chín trên nương
Có đôi chim gáy yêu đương trên đồng
Má ơi con muốn lấy chồng
Mẹ sợ giống mẹ long đong cuộc đời
Thời gian mẹ cũng xa rồi
Tóc con ánh bạc trăng soi trên dòng
Dòng sông hơi nắn bên đông
Anh qua bên ấy mà không thấy về
Con anh nay đã tóc thề
Trên nương lúa chín chim về gọi nhau.

Tấn Hùng 01/8/2011

LOI VAN NGAN 100 TU .

 Tặng người Bạn  Phan Rang
            TÌNH  BẠN  TUỔI  ÔNG  BÀ

      Nay ai cũng là Ông Bà Nội Ngoại đã về hưu, thế mà có cái tình cảm Bạn Bè đúng nghĩa.
      Hơn 36 năm chưa một lần gặp lại người Bạn Gái học cùng lớp. Nay gặp lại, thật mừng và người Bạn thật vui quýnh quáng, cả 2 ôm nhau trong Tình Bạn đúng nghĩa mà quên đi ai nấy đã tuổi U60.
      Cảm xúc, cảm nhận, cảm giác chợt đến đột ngột, một thoáng xa xưa Tình Bạn bên nhau thật dễ thương mà không nghĩ sẽ như thế trong cái tuổi Ông Bà Nội Ngoại đáng kính.

                              Phan Rang, Ngày 3.8.2011
                                    NGUYENTIENDAO
                      @ Baïn thuôû haøn vi chôù neân queân
                                                           Toáng Hoaøng 

LOI VAN NGAN 100 TU

Đồng cảm  xóm làng chài với cơn bão mới qua

               XÓM  LÀNG  CHÀI 

       Cơn Bão cứ lanh quanh, hù dọa xóm chài nghèo, sống nhờ chèo thúng, kéo lưới rùn bắt từng con cá .
       Sáng nay Cơn Bão ra tay không đe dọa mà mắng nhiếc trừng phạt xóm chài, mây đen đột ngột kéo đến đen cả bầu trời rồi mưa ập xuống, gầm gừ những luồng sét sấm chớp cùng cơn gió bão táp, tốc những nóc nhà, cánh cửa, đồ đạc bay tứ tung, tạo cảnh hổn độn xóm làng chài nghèo.
       Thường như thế nhưng không rời bỏ xóm chài, vì nơi đây có linh hồn tổ tiên Họ.

                              Phan Thiết , Ngày 31.7.2011
                                   NGUYENTIENDAO
                          @ Quê hương là nơi ta gởi gắm tấm lòng 
                                                                Elder 

Chiếc lá thu phai

Thân tặng anh Phán và các bạn