Ly hôn
Gặp nhau, quen nhau, yêu nhau rồi sống bên nhau. Tưởng là mãi mãi hạnh phúc cho đến ngày xuôi tay nhắm mắt. Ngờ đâu chưa được 3 năm, hai người đưa nhau ra trước tòa ly hôn dù làng xã đã nhiều lần hòa giải nhưng không có kết quả.
Gặp nhau, quen nhau, yêu nhau rồi sống bên nhau. Tưởng là mãi mãi hạnh phúc cho đến ngày xuôi tay nhắm mắt. Ngờ đâu chưa được 3 năm, hai người đưa nhau ra trước tòa ly hôn dù làng xã đã nhiều lần hòa giải nhưng không có kết quả.
Đầu giờ chiều nay, phiên tòa mở bất thường, thông lệ thì bắt đầu vào buổi sáng, có lẽ chuyện tế nhị, không muốn ai tham dự. Cả hội trường xử án vắng tanh, duy nhất chỉ có đôi vợ chồng trẻ dáng vẻ mệt mõi, chán chường, hồi hộp…đứng đối diện hội đồng xét xử. Sau những trình tự theo pháp luật. Vị thẩm phán tuyên “Tôi tuyên bố, anh chị được ly hôn. Bản án có hiệu lực kể từ ngày…..”. Những năm tháng sống chung với nhau kết thúc từ đây, cánh cửa hôn nhân vụt khép lại chia cắt mỗi người một ngã. Một chút chua xót, một chút tiếc nuối, một chút xao động. Thế là hết, mọi việc đã chấm dứt…Ngoài kia, những tia nắng cuối cùng trong ngày còn rơi rớt vàng vọt, ảm đạm như tâm hồn anh chị.
Người phụ nữ vội vã đi thật nhanh về hướng bến xe, chuyến xe cuối cùng trong ngày cũng vừa lăn bánh cách đây ít phút. Lần đầu tiên về phố Huyện, cảnh vật xa lạ quá, không người quen, không nhà trọ. Chị dáo dác nhìn quanh, nỗi lo lắng, bồn chồn xuất hiện trên khuôn mặt, nhà cách trên 20 cây số, qua nhiều quảng đường vắng, trời gần tối, làm sao đi bộ về. Khi không còn đường nào tính, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm rất quen thuộc “lên đây tôi chở về”…
Người đàn ông cách đây không lâu còn được gọi là chồng ngồi trên chiếc xe đạp sát bên cạnh chị. Chiều nay ra khỏi tòa án, anh nhìn thấy chị ngơ ngác một mình giữa bến xe vắng tanh, nỗi thương cảm chợt nổi lên trong lòng, cái cảm giác này dường như mất hẳn trong anh từ ngày hai người đi đến quyết định chia tay. Một thoáng đắn do, nhưng không còn cách nào hơn chị bước đến ngồi lên. Ôi sao mà quen thuộc đến vậy, chiếc xe đạp chị đã từng ngồi không biết bao nhiêu lần từ những ngày hai người quen nhau, tấm lưng to bè người ngồi trước đã từng là chỗ dựa vững chắc của đời chị, những ký ức hạnh phúc mơ màng hiện về như những thước phim làm chị quên hẳn những gì đã xảy ra chiều nay, cảm giác lãng mạn yêu đương ngày ấy chợt sống dậy làm tim chị đập rộn lên, giờ mới thấy quý giá những gì trước đây xem rất bình thường nay đã bị mất đi…
Không biết vì lý do gì hai người chia tay và cũng không biết quảng đường đá gập gềnh hơn 20 cây số tranh tối tranh sáng anh chị đã nói với nhau những gì mà vài ngày sau đó trời chưa tỏ mặt người ta đã thấy anh chị chờ sẵn ở cổng tòa án để xin hủy bản án ly hôn.
Ôi! Chuyện tình yêu, hợp tan, tan hợp chẳng biết đường nào mà nói./.