F LOI VAN NGAN ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


LOI VAN NGAN

                                 CŨNG  LÀ  MẸ

      Tôi có 1 đứa Con Trai duy nhất nguyện sẽ nuôi nấng Nó thành đạt nên cố gắng, Mẹ Con sống nhờ vào nồi Bánh Canh, Chị Bảy có 4 đứa Con Trai Gái, hằng ngày sống ở Chợ, nhờ vào buôn gánh bán bưng, cả 2 Gia Đình đều ở trong cái xóm ổ chuột bẩn thỉu mà không ai còn Chồng. 
        
       25 năm sau  . . . Mẹ bệnh nặng sợ không qua được. Anh Hai gọi các Em ở những phương trời khác nhau về đây để gặp Mẹ, cái riêng vui gặp Anh Em, cái chung buồn lo cho Mẹ. 
           +  Hôm nay tụ tập đông đủ 4 Anh Em bên cạnh Mẹ, Anh Hai nói:
        - Mẹ ! Anh Em Con tụ tập về đây đầy đủ, mỗi người mỗi phương trời nhưng Chúng Con mãi mãi yêu thương nhau như thời thơ ấu mà Mẹ đã dạy bảo, hãy an tâm nha Mẹ !
           +  Anh Ba, về thăm Mẹ, mọi việc tạm gác qua bên mặc dù những công việc cần Anh giải quyết, Anh ngồi bên Mẹ mà ánh mắt nhìn xa xa như thấy lại những hình ảnh Mẹ tảo tần, lam lũ với 2 bàn tay trắng nuôi nấng dạy dỗ 4 Anh Em khôn lớn mà Mẹ không bao giờ rên rĩ khổ đau thế nào. Nay Mẹ nằm trên gường bệnh, người thì đau nhức nhưng khuôn mặt vẫn cố tạo nét vui, Mẹ nhìn, biết từng đứa Con xa trở về thăm mà có lẽ Hạnh Phúc tràn đầy trong lòng Mẹ. Ôi Mẹ !
           +  Chị Tư, thăm Mẹ, được nắm bàn tay Mẹ những giây phút cuối, nước mắt chảy thật nhiều. Mẹ còn khỏe sao không về thăm Mẹ để được nắm bàn tay khỏe mạnh của Mẹ và được nghe Mẹ nói, nhìn Mẹ cười, thấy Mẹ ăn. Mẹ Con có lỗi vì không trả được công sinh thành, nuôi dưỡng, dạy bảo của Mẹ. Con thành danh nhưng không thành nhân. Xin Mẹ hãy tha thứ cho Con nha Mẹ .. .  Mẹ . . .
          +  Đứa Em Út, nhận tin của Anh Hai về thăm Mẹ bệnh chờ ngày nhắm mắt đã 1 tuần nay mà Mẹ không thay đổi trạng thái bệnh, ở bên Mẹ ấm áp tình mẫu tử, được cầm tay, được thấy Mẹ cười, được nói với Mẹ thật vui sướng. Rồi hết tuần thứ 2, phải về lại xứ Tây, chia tay Mẹ, nước mắt chảy, chân không muốn đi nhưng phải dứt khoát bước những bước mạnh của nam nhi. Đứa Cháu đưa ra phi trường chia tay bước vào cổng Hải Quan được vài bước, tiếng đứa Cháu ở ngoài cổng Hải Quan thả điện thoại xuống, nói thật lớn :
     - Ngoại chết rồi Cậu Út ơi !
         Nghe tin ấy đứa Em Út quay lại nhìn đứa Cháu khá lâu, rồi nói thật lớn:
          - Hãy đốt dùm Cậu . . .cây nhang cho Ngoại.
         Rồi quay vào bước đi mà không biết đi đâu. Đó là 4 đứa Con của Chị Bảy.
            
          Còn thằng Thắng Con Tôi.
         Nó ngồi trên xe đắt tiền, ăn Nhà Hàng, luôn mang kính đen để tránh mọi người quen, Nó lớn lên tại khu phố bẩn thỉu, Ba Nó mất khi Nó 5 tuổi, Tôi quyết chí lo cho Nó ăn học, sau khi tốt nghiệp Đại Học, Công Ty lớn chọn đưa đi học nước ngoài vài năm, rồi lại vài năm về làm Ông Lớn của Công Ty nên Nó trốn quá khứ nghèo khổ bẩn thỉu.
        Mỗi lần về thăm Tôi đều ở Khách Sạn nhiều tiền , mặc những bộ đồ mắc tiền , đi những đôi giầy hiệu , ăn ở nơi sang trọng và như thế nên không về nhà mà nhắn Tôi lên thăm, Nó lại mang kính đen nhiều hơn mỗi khi ra đường ở xứ này. Nhưng mọi người ở cái xứ nho nhỏ này, đều biết điều này nên đổ dồn hết lên đầu Tôi những từ ngữ gì về đứa Con Bất Hiếu. Mỗi lần nghe một hai từ ấy Tôi đau đầu chỉ biết khóc, lần này Nó về thăm, nhắn Tôi lên khách sạn gặp Nó, bỗng dưng Tôi nghĩ đến Chị Bảy mà những ngày cuối đời của Chi, Tôi gần gủi tâm tình nhiều hơn, đang nghĩ về Chị Bảy, người Mẹ cả một đời hy sinh cho 4 đứa Con rồi cũng ra đi, còn Tôi không biết về đâu . . . rồi đâu đó văng vẳng lời hát:
          . . .  Mẹ là những tiếng hát ấm áp khi đông lại về . . .  Mẹ đã có những lúc thức trắng cho Con bao đêm ngủ say . . .
     - Phải Tôi là Mẹ và Chị Bảy cũng là Mẹ  . . . 
          Mà nước mắt Tôi đã chảy từ bao giờ , chẳng biết những giọt nước mắt trên chảy cho Tôi , Nó , Chị Bảy hay 4 đứa Con Chị Bảy .
     
                                  Phan  Thiết . Ngày 10.8.2011
                                        NGUYENTIENDAO


    @ Mẹ là sự hiện hữu vô biên .
                                                      ( Quên )