Rồi thì chúng tôi gặp lại nhau sau hơn hai mươi năm ly tán. Thời gian, năm tháng, tuổi tác có thể xóa nhòa đi tất cả nhưng không thể xoá được tình bạn giữa chúng tôi. Gặp lại nhau, tay bắt mặt mừng. Từng lúc, từng lúc nhận ra từng nét thân quen thuở nào của nhau; vẫn dáng hình cao to rắn chắc, vẫn nụ cười hiền hòa với hàm răng cái lồi cái lỏm, vẫn với cách ăn mặc bình dị “lè phè” ngày nào. Sau lần ấy, chưa năm nào bạn vắng trong ngày họp mặt của lớp và cho đến những tháng năm sau này, bạn đã dành cho lớp, cho bạn bè tất cả những gì có thể. Tình cảm ấy thật đáng trân trọng và khâm phục.
Hai thằng, trên chiếc Honda 81 cà tàng oằn xuống do quá tải dạo một vòng khắp Thành phố Phan Thiết; phố xá, cảnh vật, con người đổi thay theo thời gian. Đường Lê Hồng Phong qua bùng binh nhỏ nối dài Thủ Khoa Huân hồi đó là khu vực quân sự. Vì an ninh, lối đi bị bịt lại lớp lớp bằng những cuộn dây thép gai - Đây rồi! Nhà mình chỗ này, tuổi thơ của mình gắn chặt với ngôi nhà ấy nhưng sao bây giờ xa lạ quá. - Kia ! Ngày xưa là nhà của Bác mình đó. - Con đường này ngày ngày mình đến trường, có hôm ngại xa nên phải băng qua động cát cho gần…Tối đến, hai thằng trải chiếu dưới nền nhà rì rầm chuyện ngày xưa, chuyện ngày nay cả đêm…
Đùng một cái, bạn ấy nói đang làm thủ tục đi định cư ở nước ngoài. Trời…! Tóc đã bạc gần hết còn trẻ trung gì nữa đâu, ngoại ngữ thì quên sạch chỉ nhớ duy nhất hai chữ yes, no (nghe nói sau này còn nhớ thêm chữ good morning); chuyên môn nghiệp vụ thì chẳng có, qua bên đó làm gì để sống…- Thôi kệ, biết làm sao hơn, ở đây mình chẳng nghề nghiệp, công việc không ổn định, cuộc sống vô cùng chật vật, cố gắng lắm mới kiếm nỗi ngày hai bữa, thử qua đó “đổi đời” xem sao. Thế là tài sản bán sạch, kể cả cả ngôi nhà “không có số” hơn mười mét vuông cũng bán nốt để lo giấy tờ hồ sơ thủ tục xuất cảnh.
Hôm tiễn bạn lên đường tại Phi trường Tân Sơn Nhất, cũng phong cách bình dị lè phè, cô bạn học nhắc nhở - Qua bên ấy trở thành người phương Tây rồi, chỉnh trang lại nha. Bạn ấy cười, nụ cười vừa vui vừa mếu như cảm nhận được tất cả tình cảm và lòng thương yêu của các bạn dành cho bạn ấy. Bịn rịn mãi cho tới khi máy bay chuẩn bị cất cánh mới chịu đi, còn ngoái lại - Mình rán “cày”, mười năm sau sẽ về thăm các bạn. Nghe sao mà thương bạn ấy quá.
Mà bạn ấy về thật, không phải là mười năm mà chưa đến mười năm, về để thăm mẹ già trong cơn hấp hối, về để thăm từng người bạn một, hai thằng lại có dịp một đêm rì rầm chuyện bên tây, chuyện bên ta…
Tôi chưng hửng lặng người khi nghe tin bạn ấy vĩnh viễn ra đi; cơn đột quỵ quái ác không tha cho bạn ấy, đột ngột quật ngã bạn ấy không kịp trở tay, không một lời trăn trối, không một lời từ biệt. Nhắm mắt, xuôi tay ra đi. Cả cuộc đời của bạn thật “bình dị” cho đến lúc chết cũng “bình dị”. Có ai ngờ mười năm là quá muộn nên phải về sớm để thăm lại các bạn lần cuối; có ai ngờ buổi tiệc tiễn bạn qua bên ấy là buổi tiệc chia ly vĩnh viễn không bao giờ còn gặp lại bạn nữa. Người ở lại vẫn còn nhói đau mỗi khi nghĩ đến…
Người ta nói, mỗi linh hồn là một vì tinh tú. Đêm đêm, nhìn lên bầu trời phương tây xa xa, giữa hằng hà sa số các vì tinh tú, có một ngôi sao nhấp nháy nhấp nháy nhìn về quê hương xa xôi, mà phải thật chăm chú mới thấy được. Bạn Minh đó các bạn ơi./.