HÃY NHÌN LẠI MÌNH
Tôi tìm, nghe, nghĩ suy rồi viết những mẫu chuyện nho nhỏ thực dụng đời sống hằng ngày của Tôi, của Bạn, của Chúng Ta để phản ảnh một góc nhìn sai trái mà sửa sang cái tư duy cho tròn trịa, cho tốt đẹp để tất cả cùng nhau có ý hướng tốt, cái đẹp tuyệt.
Xã hội đã và đang đứng trước những bất cập, đời sống phải chạy theo những chùm văn minh hiện đại luôn đổi thay lạc hậu, nên con người dễ thoái hóa cứng ngắt. Nếu thế, ta không dửng dưng, thấy thế mà đứng nhìn, hãy có một từ phê phán dù từ đó nhỏ bé.
Tôi vừa bắt gặp mà buồn cho mình, cho cái xứ mình, cái xứ luôn tự hào có nhiều năm văn hiến có đánh thắng nhiều đế quốc và nhiều Anh Hùng đã hy sinh, thế mà . . . Tại một trung tâm thành phố lớn, nơi mở mắt bao nhiêu con mắt các nước đã đổ dồn tại đây. Sáng hôm ấy lúc 5 giờ sáng tại một trung tâm thành phố lớn nơi có vườn hoa cần cho buồng phổi hít thở không khí trong lành, thế mà!
Đôi mắt và cái mũi ngước nhìn lên, mắt thoáng do những lá cây cao xanh tươi cùng cái mũi hít sâu không khí thật mát từ ngoài kéo vào, tạo cảm giác hưng phấn trong lành của buổi sáng bắt đầu.
Đôi mắt và cái mũi nhìn thẳng, chung quanh một không khí vui khỏe, đủ màu sắc áo, tự tăng lên niềm vui cuộc sống và những nụ cười ban mai cùng không khí trong sạch đẹp buổi sáng.
Đôi mắt và cái mũi nhìn xuống, gần xa giấy rác vất bừa bãi như một cuộc biểu tình vừa thoáng qua, hay một cơn ngập lụt mới rút hết nước cần trợ giúp nên không khí hơi thở bỗng dưng ngột ngạt khó thở.
Đó là cái vườn hoa trung tâm thành phố chung quanh lối đi toàn rác là bịch nylon, tàn thuốc lá, bao trắng đựng thức ăn, bất kể thức ăn dư thừa gì, ly giấy, lon . . . và lá rụng. Đi một vòng thấy những công nhân vệ sinh quét những rác ấy tụm lại mà trời chưa thấy rõ, đi thêm một vòng nữa trời đã thấy mà rác đã nhiều cụm để xe thu gôm. Đến gần Anh công nhân vệ sinh thăm hỏi, mới nhìn nghĩ Anh ngở một tuổi với Tôi sau này mới biết Anh thua 10 tuổi, Anh người nam bộ làm việc này hơn 20 năm, Tôi hỏi ở đây tại sao có rác nhiều thế này? Tại sao không ai ý thức? Câu trả lời rất tự nhiên:
- Nếu không ai xả rác thì Tôi không có việc làm, thất nghiệp !
- Rác này do các thanh niên nam nữ tối tối hay ngồi đây, ngồi hết cả vườn hoa chung quanh ăn uống rồi bỏ xả tại chỗ. Lắm khi có nhiều đôi ngồi mãi đến 3 giờ sáng tụi Tôi ra quét chúng mới dọn đi. Thỉnh thoảng có mấy ông tây bà đầm ngồi đây cả đêm, còn rác thì khỏi nói ăn cứ xả mặc dù ở đây có để nhiều thùng rác công cộng. Mà Anh coi công việc của tụi Tôi từ 3 giờ sáng quét dọn thu gôm rác phải xong trước 6 giờ sáng, ăn no chỉ có rác chứ có làm gì khác đâu thành thử các Cô Cậu không xả rác thì Tôi thất nghiệp thật đó, vừa nói Anh cười nhẹ lắc đầu trong đau khổ của người lao động.
Nghe qua Tôi cảm thấy thương hại Anh, tại sao có những người bỏ rác bừa bãi và lại có những người đi thu lượm những cái dư thừa, cái đồ bỏ của Họ mà Họ không nhìn thấy cái của bỏ, đã bỏ mà còn làm phiền hà người khác. Đất nước Ta đã và đang mở cửa sẽ có những cái nhìn tứ xứ đủ mọi dân tộc mà ở đây lại là trung tâm gần như số 1 đất nước thế mà như thế này ư! Vậy Họ nhìn, đánh giá thế nào về xứ này? Mà buồn cho mình.
Thôi! Mỗi người nên nhìn thấy một góc nhỏ, có lẽ người Ta sẽ nhìn mình góc lớn hơn vào ngày mai, Tôi nghĩ thế nên vui hẳn mà bước đi . . .
Phan Thiết, Ngày 12.12.2011
NGUYENTIENDAO
@ Quê hương là nơi ta gởi gắm tấm lòng
Elder