Sáng nay trời nắng vàng lạ. Nắng màu mật ong trải dài theo con phố. Gọi nắng "lạ" vì thời tiết đã chuyển muà. Gió bấc về báo Đông sang. Mùa đông phương Nam có cái lạ là trời se lạnh mà nắng vẫn gắt.
Sáng sớm trong sương mai muốn ra ngoài vườn phải mặc thêm chiếc áo ấm. Cây đứng yên chờ mặt trời lên. Trong phút chốc tia nắng lan toả trong chân mây tràn khắp bầu trời. Nắng lên. Tiết trời lạnh và hanh khô.
Về trưa và càng ngã chiều nắng chuyển màu vàng mật. Gió bên giòng sông thổi vào đem hơi lạnh gợi nhớ những ngày giáp Tết. Bây giờ là tháng mười ta...thấm thoát một tuổi đời lại đến. Ngồi đếm lại màu nắng ấy đã lập đi lập lại qua gần 60 năm. 60 năm biết bao hỉ nộ ái ố cuả cuộc đời. Có điều còn điều mất. Có cái được cái thua. Giờ còn lại mình ta.
Thời gian vô hạn mà đời người thì hữu hạn. So sánh ra thì chỉ là vô thường. Giữa vạn người thì một cuộc đời chìm ngập trong mênh mông mất đi có xá gì. Ấy vậy mà khi một người thân thiết ra đi thấy lòng nao nao đến lạ. Mai đến nhà vườn trước cổng sau vắng lặng. Không tiếng cười bàn ghế gục đầu như muốn khóc.
Sáng nay tiễn một người quen biết "ra đi". Đường về nắng vàng ngập phố.
Nắng vàng lại chở thêm một ký ức buồn. Sang năm nắng về chắc sẽ gợi thêm nổi nhớ.
Nguyễn sĩ Đức
( Viết nhân ngày đưa tiễn Bạch Thu )
NẮNG VÀNG LẠ
Nắng vàng lạ trải dài theo con phố
Gió bấc về baó hiệu đón đông sang
Người "ra đi" lòng tôi chợt ngỡ ngàng
Trời hanh lạnh nổi buồn đang len lỏi
Giọt lệ nào rơi trên từng viên sỏi
Cuốn hồn tôi bay bổng giữa mênh mông
Người "ra đi " người có trở về không !??
Kẻ ở lại rũ buồn trong nhưng nhớ
Nắng vàng lạ có biết gì không hở !??
Đời vô thường hay là chỉ hư không !?
Ký ức buồn mang theo cả dòng sông
Luôn sóng sánh niềm đau và nổi nhớ!
Khánh Vân
Khánh Vân : là chị bà con cuả anh Nguyễn Văn Nhân - chồng bạn Bạch Thu
- Bài thơ lấy ý từ bài viết trên -