F LOI VAN NGAN ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


LOI VAN NGAN

           XỨ  NGHÈO  GIÀU 

        Gần ngày Noel ở xứ Mỹ, tại Newyork những người nghèo sắp hàng đứng 18 giờ đồng hồ dưới cái rét lạnh run để được mua những đồ hạ giá, cái đêm Noel cũng tại Newyork để được mua một đôi giầy Nick 198 usd mà phải tranh giành đạp đầu chen lấn làm bao người trong đêm đó phải cấp cứu. Đó xứ Mỹ!
        Xứ Anh, tại London đúng 12 giờ đêm những Ông Già Noel đi phát quà cho những người không nhà sống vỉa hè, thật tội nghiệp những người nghèo xứ Anh.
       Tại xứ ta, xứ Việt với chuyện đêm Noel người nghèo không nhà, ngủ vỉa hè là chuyện bình thường, phát quà cho người nghèo là chuyện phải xảy ra trong đêm Noel, tất cả không có gì cho một đất nước nghèo, ngược lại những đất nước lớn từng giúp đỡ, viện trợ hy sinh cho những đất nước nghèo thế mà những đêm Noel lại thế sao? Hãy đánh dấu hỏi nếu là một người tốt bụng giàu có, sao không lo cho Con chính họ đi mà đi lo người khác, đó là điều coi lại?
       Có câu chuyện thực cuộc sống Châu Âu xảy ra: Ở tại thành phố lớn trời bắt đầu vào đông, không khí năm nay chuyển đột ngột, thật lạnh hơn mọi năm thế mà đã lạnh thấu xương rồi, lại nghe dự báo thời tiết thông báo năm nay rất lạnh phải âm độ nên mọi mua bán đồ ấm năm nay đã hết.
       Tony thất nghiệp đã sống lang thang gầm cầu, vỉa hè hai năm nay, ban ngày đi lượm lon bán, đủ sống khi dư vài đồng thì vào Casino đánh bạc hy vọng gặp may trúng lớn đổi đời, tối về gầm cầu mà ngủ chứ đâu có tiền mà thuê mướn phòng trọ, đang lo nghĩ do mới biết năm nay cái lạnh cắt xé da thịt nên muốn tìm cái mùa đông tá túc ở đâu, nơi nào cho qua cái lạnh rét năm nay. Nghỉ vậy nên quyết định đến một Nhà Hàng sang trọng ăn một buổi cho thật ngon đã đời, không trả tiền để vào khám trốn qua mùa đông này, nghĩ rồi đi đến một Nhà Hàng sang trọng, vừa bước vào người coi Nhà Hàng  liền  chận lại, nhìn Anh từ trên xuống rồi mời ra do Anh nghèo mặc dù cố lựa một bộ đồ đẹp nhất, riêng chỉ có đôi giầy há mồm. Không được thì tìm nơi khác, lần này tìm một Nhà Hàng nhỏ hơn, bước vào cố tạo nét mặt cùng phong cách đi đứng thật tự tin, ngồi vào bàn cầm thực đơn gọi món ăn ngon và lạ nhất, để ăn cho đã cho biết. Thật vậy, Anh ăn thật ngon miệng đầy bao tử để chờ Cảnh Sát vì không tiền trả, đã chuẩn bị tư thế đó, nhưng không ngoài dự kiến của Anh, sau khi ăn xong không tiền trả lẽ ra phải bị Cảnh Sát đến đưa về “Bót” nhưng không, người của Nhà Hàng cho Anh ăn thêm một trận đòn lại no nê rồi đuổi đi như Anh đã ăn uống no nê. Thật đau đớn thân xác, mệt mõi tâm hồn muốn vào “khám” sao khó khăn quá nên tiếp tục lang thang mà đầu óc nghĩ lung tung nhiều chuyện một con người vô gia cư không nghề nghiệp. Bỗng nghe tiếng chuông Nhà Thờ đâu đó reo vang cùng lúc đang bước gần đến một Thánh Đường, nhìn vào thấy hình ảnh Chúa Jésu chấp nhận, hiền lành, tha thứ, chịu đựng cho nhân loại mà đã phải chịu đóng đinh trên thập giá, là một sự hy sinh to lớn, còn Anh có gì là hy sinh, có gì là chịu đựng, là phải sợ này lo kia nên tự dưng tâm hồn Anh hạ xuống, nhẹ nhàng hơn, cần sự vươn lên của chính mình nên tìm cửa bước vào với Chúa, tìm mãi không thấy cửa mở nên leo vào Nhà Thờ để cầu nguyện tâm tình với Chúa, vừa vào trong thì tiếng còi Cảnh Sát thổi lên, người Cảnh Sát xuất hiện bắt Anh. Giờ thì Anh phải vào khám.
        Khi muốn thì không được và khi không muốn thì lại được, thật khó cho loài người Con của Chúa.

         Phan Thiết, Ngày 31.12.2011
               NGUYENTIENDAO

   @ Chúc người Việt Nam thoát cảnh nghèo như người  Châu Âu
                      (Một người Anh  khi đến Việt Nam)