F Đêm Noel Đến Với Tôi... ~ Học sinh Trường Chính Tâm

HS TRƯỜNG TH CHÍNH TÂM


Đêm Noel Đến Với Tôi...


Năm giờ sáng chuông Nhà thờ Tân-định vang lên như mọi ngày đều đặn. Tiếng chuông thân quen đi vào cả trong giấc ngủ còn mơ màng, bình thường tôi không chú ý. Nhưng hôm nay lại khác, tiếng chuông được chờ đợi nghe rõ mồn một. Tiếng chuông nghe lạ, như thôi thúc vui hơn, chắc do tâm trạng người nghe, người kéo chuông cùng hướng về ngày lễ Giáng sinh sắp đến. Âm chuông nghe ‘’kính cung…kính cung’’ rõ ràng. Như muốn báo tin: Kính mừng Đức Chúa ra đời, Cung chúc mọi người bằng an !
           Mỗi dịp giáng sinh về đều làm lòng tôi vui, phấn chấn, lạc quan, rộn lên tình yêu thương giữa con người, bác ái, vị tha. Lúc nhỏ tôi học trường thầy dòng. Tới giáng sinh thầy cho học trò tập tô màu vẽ hình Chúa, thiên thần, nhà tiên tri, máng cỏ, lạc đà, dê, cừu, bò, lừa. Cùng làm hang đá, treo đèn chớp tắt trang trí cây thông Noel. Bóng đèn lớn hơn ngón tay cái nhiều hình, trái dâu tây đỏ, trái châu xanh, trái thông nâu, mặt ông già Noel có râu trắng, ngôi sao màu vàng, chùm nho màu tím… Nhấp nháy làm bọn học trò thích thú, cùng nhau hát ‘’ Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời...Chúa sinh ra đời...nằm trong hang đá nơi máng lừa…’’. Nhớ nhất, tôi xin má vài quần áo cũ đóng góp để thầy đem cho người nghèo…
           Đường qua Xóm-đạo quận 8 tới cầu Chà-và đã đông nghịt người xe, chúng tôi cố gắng đừng lạc nhau. Xoay xở cũng tới được cầu Nhị-thiên-Đường, trên dốc cầu phóng tầm mắt tôi thấy cả một vùng sáng trưng với dòng người san sát hướng về đường Phạm- thế-Hiển. Tìm được một nơi gởi chiếc xe rất mừng, rồi lại lo không biết có an toàn không, khi chỉ cầm chiếc vé nguệch ngoạc. Trong một rừng xe, tôi cố gắng nhớ chổ gởi, còn giá gởi ‘’đụng trần’’. Thấy mọi người nô nức, ào ào đổ vào như thác làm cho chúng tôi không còn đắn đo rồi ‘’liều mạng’’ ra sao thì ra, cùng tham gia vui chơi trước đã. Tôi dẫn đầu như tàu phá băng đi trước, Liên, Thuần ở giữa, còn anh Kiếm bọc hậu. Chúng tôi đi xem lễ Giáng sinh như bọn con nít sắp hàng chơi rồng rắn. Đèn giăng mắc chớp tắt đủ màu phía trên, dòng người nối nhau đi bên dưới. Tiếng nhạc giáng sinh, tiếng chuông nhà thờ, tiếng hát thánh ca, tiếng người cười nói vui đùa rộn rã. Trên gương mặt ai cũng tỏ vẻ thích thú, thích bắt chuyện nói với nhau như thể có quen nhau từ trước. Đoạn đường Xóm-đạo dài hơn cả cây số, cùng vài Nhà thờ lớn, tất cả đều được trang trí hang đá đèn hoa sáng rực trước mặt tiền nhà, sát lề đi bộ, dễ dàng chiêm ngưỡng chụp ảnh kỷ niệm. Chúng tôi thay phiên chụp ảnh cho nhau bên hang đá, bên Chúa hài đồng, bên Ông già noel, bên chú nai kéo xe trượt tuyết, bên thiên thần dang đôi cánh trắng…và bên nhau. Chưa bao giờ chúng tôi thấy thật gần gũi được vui vẻ hết mình như vậy. Chúng tôi mỏi chân mà đi chưa hết thấy xa xa có chiếc cầu. Người ta nói đó là cầu Bà Tàng đi về Bình Chánh...
              Sáng nay cũng ngày giáng sinh, tôi cùng Liên đi họ đám cưới nhà trai rước dâu tận Sông Ray tỉnh Đồng Nai. Trên đường trở về bỗng tôi nhớ Thuần với anh Kiếm. Mỗi năm tới đêm giáng sinh, vợ chồng tôi đều có mặt tại nhà Thuần ăn réveillon cùng gia đình, hát karaoké vui quá, nhớ mãi. Rất tiếc năm nay Thuần kẹt với Kanu ở Phan Thiết rồi. Phải chi….

           NTH viết trong đêm Giáng Sinh
           Sài-gòn, 24-12-2011